Lỡ Chúng Ta FA Cả Đời Thì Sao

Chương 16: Thực ra chúng ta không có ngày mai

" Nếu như ngày mai phải chết, liệu bạn có thay đổi cuộc sống hôm nay không? Và bạn dự định sống theo cách sống của năm bao nhiêu tuổi?" [ The Doomsday Featherwits - Kotaro Isaka ]

" Một lần duy nhất" là một cách nói trong trà đạo của Nhật Bản, nó có ý chỉ duyên phận chỉ tới một lần trong đời, trong một thời điểm nhất định, chỉ duy nhất một lần gặp gỡ với sự vật sự việc, hay một người nào đó, cơ hội quen biết cả đời cũng chỉ có một lần. " Một lần duy nhất " vô hình trung đã thể hiện tư tưởng vô thường, thức tỉnh con người ta cần phải biết trân trọng mỗi một nhân duyên trong một khoảnh khắc của cuộc đời, dùng hết mọi tâm sức cho cơ hội chỉ xuất hiện duy nhất một lần trong đời ấy. Nếu như ta lỡ coi nhẹ những điều trước mắt, chưa biết chừng nó sẽ tạo thành nuối tiếc sâu sắc nhất khi đã lướt qua ta.

Tôi nhận thấy dường như người Nhật rất thích những sự vật vô thường xuất hiện trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ví dụ như cánh hoa đào rơi, ví dụ như ve sầu cuối hạ, hay những chú đom đóm nhỏ bé trong tác phẩm văn học cổ điển của Nhật Truyện kể Genji có miêu tả về phu nhân Hoa Phấn ( tiếng Nhật gọi là Yuugao ), người có mối lương duyên ngắn ngủi với Hikaru Genji, cô ấy là tượng trưng cho hình tượng bông hoa bìm trắng, nở về đêm nhưng đến sáng sớm lại rụng cánh, điển hình cho vẻ đẹp chóng tàn. Xem ra đối với người Nhật Bản thiên trường địa cửu thực sự không quan trọng, chỉ cần từng gặp gỡ, cần có nhau là được rồi. Giữa người với người, giữa con người với tất cả những điều tốt đẹp của cuộc sống đều chỉ có một cơ hội gặp gỡ duy nhất trong đời, khi vừa mới bắt đầu, sự gặp gỡ ấy đã là điều vô thường.

" Có thể tìm đâu được bóng trăng tươi đẹp của lúc ấy, từng vì sao đang không ngừng tỏa sáng nhấp nháy từng giây, xin đừng nói trái tim anh vẫn còn nguyên vẹn, biển rộng trời cao mang theo bao thất vọng. " Ca khúc Vô thường của Hebe Điền Phúc Chân đã miêu tả hoàn toàn những biến đổi của thế gian. Nói tới vô thường, không điều gì có thể vô thường được hơn sinh mệnh. Sinh tử là điều mà con người ta có muốn cũng không trốn được chúng ta suy đoán cả cuộc đời, trăn trở cả cuộc đời cũng không thể đưa ra được kết luận. Có người lựa chọn vui vẻ từng phút giây bởi cái chết là điều chắc chắn sẽ tới, con người thực sự không thể quay trở lại được quá khứ, vì thế còn thời gian để vui vẻ thì hãy sống thật vui vẻ. Có người lại lựa chọn sống thật nghiêm túc, bởi vì họ cho rằng nếu cái chết trước sau gì cũng tới thì hãy sống một cuộc sống thật nghiêm túc, khiến mỗi một giây một phút của cuộc đời đều trở nên có ý nghĩa. Cả hai cách đều đúng đắn, chỉ cần ngày hôm sau tỉnh lại, thấy mình vẫn còn sống, ta nên chúc mừng bởi mình vẫn còn cơ hội. Vì sao đột nhiên tôi lại nhắc tới những điều nghe có vẻ nghiêm trọng như " vô thường " , " sống chết "?

Bởi vì gần đây đột nhiên xảy ra một vài chuyện vốn không liên quan gì đến tôi nhưng lại khiến tôi cảm thấy cảm khái vô cùng. Sau khi tốt nghiệp một năm nay, thực ra tôi rất ít khi liên hệ với các thầy cô ở trường đại học. Quan hệ giữa giáo viên và sinh viên ở giảng đường đại học không giống như quan hệ giữa thầy cô và học trò thời cấp 2, cấp 3. Thời học sinh các thầy cô quản chúng ta như cha mẹ vậy, còn lên đại học thì giống như cánh hoa trôi trong nước, bạn muốn thân thiết thì thân thiết, mà muốn quan hệ xã giao thì quan hệ xã giao.

Cảm giác khi mới tốt nghiệp xong giống như rời xa một thành phố vậy, trong thành phố ấy có ngôi trường của tôi, trong thành phố ấy có các thầy cô của tôi. Mà ngôi trường của tôi, thầy cô cùng rất nhiều điều tôi đã từng trải qua trong " thành phố " ấy đều sẽ thay đổi theo thời gian, sẽ xóa nhòa đi mọi dấu vết của tôi ở nơi đó. Các thầy cô sẽ không nhớ đến tôi, ngôi trường kia cũng không nhớ đến tôi, " thành phố " ấy tôi sẽ không quay lại nữa. Tôi cứ ngỡ rằng những tình cảm đó đều sẽ chấm dứt. Một buổi tối cuối tuần, khi đang chuẩn bị đi ngủ, lướt mạng xã hội tôi thấy có một người bạn đại học viết một bài viết dài tới vài trăm chữ, đau đớn tiễn đưa một người, giây phút ấy tôi vô cùng bàng hoàng, bởi vì người đó không ai khác mà chính là một cô giáo đã từng dạy chúng tôi môn lịch sử văn học hiện đại, còn rất trẻ vậy là rất tài hoa, hơn nữa, vẫn chưa lập gia đình.

Tôi và các bạn hỏi ra mới biết cô qua đời vì căn bệnh ung thư vυ' thật đau đớn, chúng tôi mới tốt nghiệp được một năm mà đã phải âm dương cách biệt với cô giáo. Nhất thời ký ức những năm tháng đại học của tôi chợt ùa về, khi đó chúng tôi vẫn còn đang xôn xao bàn tán về cô ấy nói cô là người có học vấn, lại thẳng thắn. Ấn tượng sâu sắc nhất trong chúng tôi đó chính là dáng vẻ vội vàng của cô mỗi khi bước vào giảng đường với cặp mắt thâm quầng, liên tục nói xin lỗi vì sức khỏe của mình không được tốt, lúc đó chúng tôi cứ tưởng đó là lời nói đùa, không ngờ đến hôm nay mới biết cô hoàn toàn nói thật. Thế sự vô thường. Cô giáo chưa từng kết hôn, tôi không dám suy đoán là tự cô lựa chọn như vậy hay vì chưa tìm được đối tượng.

Tôi nhận thấy có lẽ tất cả đều là chưa kịp, chưa kịp hoàn thiện điều mà thế gian vẫn quan niệm là " chung thân đại sự ". Ta chưa từng nhìn thấy được điều gì là vĩnh hằng, điều vĩnh hằng nhất trên thế giới này có lẽ chính là sự thay đổi. Không ai biết trước được ngày mai rồi sẽ ra sao, không ai biết được tới năm 30 tuổi, 40 tuổi mình sẽ như thế nào, nhưng ai cũng biết một điều, buổi tối của mùa đông thường đến sớm hơn. Trước đây tôi luôn cứ nghĩ rằng, vì sao rõ ràng chúng ta chỉ mới hơn 20 tuổi đầu nhưng lại cứ luôn phải lo cái nọ, sợ cái kia.

Tôi cũng thường hay tự dồn mình vào chân tường như thế, lo lắng nếu người mình yêu không yêu mình thì phải làm thế nào, công việc không thích hợp nhưng lại lo nếu mình thôi việc thì có chết đói hay không, mà tất cả mọi sự việc trên đời này đều có cách giải quyết.

Nhìn thấy mọi thứ xung quanh không ngừng đổi thay, mình lại cứ dậm chân tại chỗ, nhìn thấy mọi người chạy ngược chạy xuôi, bản thân cùng vội vàng đưa chân ra nhưng lại chẳng nhích được bước nào. Sau khi nhìn thấy nhiều sự sinh tử biệt ly, dần dần tôi mới nhận ra rằng trước giờ mình vẫn sống một cách sai lầm, cuộc đời chỉ có một, vì sao tôi lại phải khiến bản thân chịu uất ức nhiều như vậy?

Tìm kiếm những bộ quần áo thích hợp, tìm kiếm nhiệt độ vừa phải cho cuộc sống của mình, trân trọng những gì mình đang có, từ bỏ những thứ mà mình không muốn có, nhìn thấy ánh trăng sẽ vui vẻ một hồi, nếu như có thêm các vì sao thì lại càng vui hơn. Chẳng phải chúng ta chỉ có hiện tại thôi sao? Thực ra ta chẳng có ngày mai gì cả. Cái gọi là ngày mai đều rất vô thường với vô vàn biến số, nắm chắc được " hiện tại " đã là điều mà rất nhiều người không thể làm được rồi, việc gì phải lo nghĩ nhiều chuyện chưa xảy ra như vậy. Hay nói cách khác, chỉ có đối mặt với hiện tại mới có thể thay đổi được tương lai, thay đổi những điều vẫn chưa xảy ra. Những chuyện của ngày mai, ngày kia rồi sẽ biết. Đối với những người đang lo lắng lỡ không thể bước tiếp thì phải làm sao? Thế thì cứ thử bước thêm một bước nữa xem.