Lỡ Chúng Ta FA Cả Đời Thì Sao

Chương 13: Uống một ly cho mối tình vô vọng mà ta đã trải qua

Người sống trên đời đều giống nhau. Nếu nói trên đời này có thứ gì con người không thể kiểm soát được, có lẽ đó chính là tình yêu. Tình yêu thật sự là quá đẹp đẽ, khiến những người gặp phải nó đều say đắm đến điên đảo thần hồn. Thế gian này không phải mọi thứ đều thuận lợi, có đôi khi, đau khổ của con người chính là việc yêu mà chẳng được yêu. Tôi và bạn bè có lẽ đã có thể thành lập nên " Liên minh phe thất tình ". Thời đại học tôi thầm yêu một đàn anh khoá trên, không thể dung nạp thêm bất cứ chàng trai nào vào trong tầm mắt, mỗi khi nhìn thấy anh ấy là đôi mắt tôi tự động toả sáng. Anh ấy chính là khởi nguồn của mọi hy vọng trong tôi. Tôi không kiềm chế được mong muốn tiếp cận anh ấy, nên đã kết bạn với anh trên tất cả mặt trận liên lạc, rồi cứ như một người hâm mộ ngày ngày nhắn tin cho anh, nhắc nhở anh thời tiết thay đổi, cẩn thận không cảm cúm. Anh cũng rất lịch sự , chưa từng khiến cho tôi cảm thấy khó chịu.

Đến khi được làm trợ giảng, lúc quản lý các sinh viên năm thứ nhất mới vào trường, anh cũng chịu đứng chờ dưới trời nắng, nghiêm túc quan sát các em tập quân sự. Bạn cùng phòng của tôi cho rằng đây là cơ hội thích hợp để thúc đẩy mối quan hệ của hai chúng tôi. Thế là, tôi cũng phải đứng đợi dưới ánh nắng mặt trời cùng anh, thi thoảng đưa cho anh chai nước, nhìn anh uống, nói đùa vài câu với anh cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Có một hôm tôi gặp anh trên lối đi nhỏ trong trường, tôi đi cùng mấy người bạn, còn anh đi với một cô gái khác.

Anh nhìn thấy tôi, mỉm cười rồi bước qua. Khi đó, trái tim tôi tan nát như thể một bầu trời sao sụp đổ.

Tôi nghĩ, trời ơi, mình lại thất tình rồi. Khi về đến phòng ký túc, tâm trạng tôi chìm đắm trong sầu não và bi thương, anh lại nhắn tin tới, nói rằng cô gái kia chỉ là một người bạn tốt của anh, nói tôi đừng hiểu lầm. Mọi người đã nghe thấy chưa? Anh nói tôi đừng hiểu lầm, anh cũng thích tôi phải không? Tôi cứ ôm theo mộng tưởng ấy để chìm đắm trong một mối quan hệ vô vọng của riêng tôi. Quan hệ của cả hai chúng tôi không hề tiến thêm được bước nào, duy nhất có một lần miễn cưỡng có thể coi là cuộc hẹn giữa hai người, chưa đâu vào đâu thì đã kết thúc rồi.

Tôi chưa từng nói với đối phương rằng tôi thích anh, bởi vì tôi không cảm nhận được chút tình ý nào anh dành cho tôi. Từ đầu tới cuối, tôi chỉ tự biên tự diễn một vở kịch cho chính mình xem. Ngày anh tốt nghiệp, bạn bè rủ tôi tới cùng anh chụp ảnh kỷ niệm. Tôi đứng bên cạnh anh, tay chân lóng ngóng chẳng biết đặt vào đâu, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, bảo tôi nhìn vào ống kính, sau đó mỉm cười. Lúc đó trái tim tôi mới ngộ ra rằng, ồ, đúng thế, nhìn vào ống kính mà xem, trong ống kính ấy, hai chúng tôi đều đang mỉm cười.

Tôi không hề nỗ lực tiến thêm một bước, vì thế anh cũng tự nhiên không cảm nhận được tình cảm của tô. Chỉ trách tôi, chỉ trách tôi mà thôi. Tôi nên nhắc nhở bản thân sớm hơn, đây vốn là một chuyện tình không hề có hi vọng. Mãi tận sau này, tôi tới Bắc Kinh, còn anh về quê nhà ở Quảng Đông, chúng tôi đã nhiều năm không gặp, cũng không nói chuyện với nhau lời nào, anh gửi tới một lời mời cuộc gọi video, nói muốn nhìn thấy tôi. Chúng tôi nhìn nhau qua camera, không ai có gì thay đổi, bật cười. Anh trực tiếp nói trước mặt tôi, vì sao năm đó không thể hiện tình cảm của mình với người mình thích thêm một chút, biết đâu người ấy cũng thích tôi thì sao. Khi đó, tôi mới bàng hoàng.

Tôi cũa bây giờ rất muốn nói lời xin lỗi với tôi của trước kia, bởi vì tôi của khi ấy quá yếu đuối, quá hèn nhát khiến cho tôi của ngày hôm nay mới không sao khởi sắc lên được. Tự tôi cho rằng đó là mối tình không có hi vọng. Điều đáng quý của tình yêu nằm ở chỗ ta không thể kiểm soát được, bản thân tự vẽ ra hết bao viễn cảnh về đủ mọi phương diện của đối phương, tự nghĩ xem người ấy sẽ xuất hiện bên cạnh mình như thế nào, là một chàng trai cao gầy, nhỏ nhã, thành tao, hay là một anh chàng ngang ngược, phá phách?

Người ấy sẽ xuất hiện bên ta trong một trường hợp như thế nào, là một chiếc ô đưa ra trong ngày mưa, hay vòng tay che chở trên xe buýt? Người ấy sẽ xuất hiện bên ta với tâm trạng gì, tiêu dao tự tại không màng đến sự đời, hay là vui vẻ phấn chấn? Nhưng tất cả những viễn cảnh trong tưởng tượng ấy đều không ăn nhập gì với hình ảnh thực tế khi người ấy xuất hiện bên ta. Có lẽ người ấy hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của bạn, hoàn cảnh gặp gỡ của bạn và người ấy cũng không hề lãng mạn, thậm chí có khi còn trái ngược hoàn toàn so với những gì bạn đã từng tưởng tượng ra. Nhưng bạn vẫn yêu người đó, không gặp người ta sẽ buồn, gặp rồi lại vui vẻ đến quên trời quên đất. Khi bạn phải lòng người đó, có thể bên họ đã có một người khác, nhưng tình yêu không thể kiểm soát được, bạn không thể khống chế được bản thân.

Tình yêu như dòng nước không hề bị thu phí, ào ạt chảy vào, cuốn trôi mọi suy nghĩ trong bạn. Trong số bạn bè tôi có một người đã gặp phải một tình yêu vô vọng như thế, một mối tình chỉ hận không thể gặp được nhau sớm hơn, em mãi mãi là người đến sau. Cô ấy là một cô nàng khó có thể yêu ai được, chàng trai theo đuổi cô ấy không hề thiếu, chỉ trách mắt cô ấy quá cao, không thể cúi xuống nhìn thấy bất cứ chàng trai nào. Anh ấy là một người đàn ông đã có người yêu, hai người yêu nhau được vài năm rồi, thậm chí còn đang bước tới lộ trình hôn nhân. Cô và anh gặp được nhau trong một bối cảnh vô cùng bình thường, mối quan hệ bạn của bạn, và rồi họ trở thành bạn của nhau. Hai người làm bạn với nhau một thời gian dài, ngày càng thân thiết, cuối cùng mới bàng hoàng nhận ra, không biết họ đã phải lòng nhau từ lúc nào. Nhưng giữa họ vẫn tồn tại một khúc quanh không thể nào tìm được lối ra, đấy chính là người bạn gái của anh. Cô ấy không muốn tổn thương một người con gái khác, người đứng ngoài xem như tôi mà thấy xót xa cho sự tiến thoái lưỡng nan của cô ấy, bèn khuyên cô ấy nên chấm dứt mọi chuyện tại đây, nhanh chóng thoát ra khỏi mối quan hệ sai lầm này. Nhưng tôi dựa vào đâu mà phán đoán tình cảm giữa hai người họ không phải là tình yêu?

Dựa vào đâu mà có thể nói tình yêu của bọn họ là sai lầm? Tình yêu vốn là thứ không thể kiểm soát, không thể khống chế được. Trái tim vốn là một con ngựa bất kham, ai có thể ngăn cản nó lao tới nơi thảo nguyên xanh mát chứ? Từ chuyệnn của người khác, ngẫm lại chuyện của mình, vì sao ngày trước mọi người khuyên cứ dũng cảm lao vào mối tình mà tôi vẫn cho là vô vọng ấy, tôi lại không nghe theo? Tất cả sự kiêu ngạo, tự hào của tôi, tất cả những ngang tàn và tùy hứng, trước mặt người đó đều tan biến không còn dấu vết.

Trong rất nhiều việc, tôi luôn tìm kiếm lợi ích cho cái tôi và lòng tự tin của chính mình, chỉ riêng lúc đứng trước mặt người đó, tôi tình nguyện làm một chú heo lười chìm đắm trong cơn ngủ say mà không muốn tỉnh dậy, mặc cho cậu ấy đối xử thế nào thì đối xử. Giống như một câu hát trong ca khúc của Mạc Tây Tử Thi: " Có chết cũng phải chết trong tay em ". Tôi tình nguyện, dù biết rõ tôi và anh không thể có kết quả gì, nên tôi nguyện ngủ quên trong giấc mộng, cứ coi như anh đang nhìn tôi. Khi tôi yêu người ấy, tôi cũng yêu cả chính bản thân mình khi đó. Bạn không biết đâu, khi tôi cứ mặc sức chạy theo người ấy, tôi cảm thấy mình trẻ trung và tràn đầy sức sống. Khi tôi muốn mua một thứ gì đó, sẽ nghĩ xem liệu anh ấy có thích hay không, có cần hay không, trong tim luôn nghĩ đến một người là điều hạnh phúc biết bao. Khi tôi nhìn anh và thấy anh cũng đang nhìn mình, tôi cảm thấy tất cả những gì mình đã làm đều xứng đáng. Mặc kệ người ấy không thích tôi nhiều như tôi thích người ta, mặc kệ giữa chúng tôi không có một tia hi vọng. Tôi nhìn thấy một bình luận ở trên mạng, cho rằng nó vô cùng chính xác: " Tôi cảm thấy con người mình dường như đã bị thuần phục, trở nên ngu ngốc hơn, đánh mất hết sự lanh lợi của bản thân. Tôi trở nên vô cùng dịu dàng, luôn sẵn lòng chờ đợi, chân thành, bao dung và sẵn sàng thay đổi lập trường để đứng trên lập trường của anh, không màng khó khăn vượt núi băng đèo, luôn chỉ cần anh cự tuyệt, tôi sẽ dừng lại.

Anh không thừa nhận tôi là của anh, nhưng tôi cũng không còn là của chính mình nữa rồi ". Có một ngày, tôi sẽ không còn chờ đợi trong vô vọng nữa, nên tôi của ngày đó nhất định sẽ đối mặt với con người vốn có của chính mình. Thực ra mỗi một người xuất hiện trong cuộc đời bạn đều có thể đi cùng bạn một đoạn đường. Sự xuất hiện của người đó nhất định sẽ có sứ mệnh và ý nghĩa của riêng nó, khi sứ mệnh đó được hoàn thành, có thể người đó vẫn sẽ ở bên bạn cũng có thể dần dần rời khỏi cuộc đời bạn. Bạn tiếc nuối vì một mối quan hệ không có hi vọng, không có tương lai, nhưng thế thì đã sao? Chẳng phải bạn có phải bạn cần sở hữu giây phút huy hoàng của tình yêu, được nhìn thấy góc mềm mại nhất trong tâm hồn của mình sau? Vì sao ta nên uống một ly cho mối tình vô vọng mà ta đã trải qua? Chẳng phải ta nên căm hận nó hay sao? Ta nên mắng chửi cuộc đời bất công, phẫn nộ vì sao người ta yêu lại không yêu ta, hẳn chắc vì sao cuối cùng chỉ còn lại mình ta, kêu ca vì sao người có được hạnh phúc, mà hạnh phúc đó là không phải ta mang lại sao? Chúng ta nên như thế sao?

Không nên chút nào.

Ta nên cảm ơn những mối tình vô vọng ấy, nó khiến ta nhận ra hóa ra mình cũng có lúc dũng cảm như vậy, dám theo đuổi một người xa xăm như ánh sao trên trời. Nó khiến ta nhận ra mình cũng có khi dịu dàng như vậy, mỗi khi nghĩ đến người ấy đều bất giác nở nụ cười. Nó khiến ta nhận ra mình cũng đã từng tốt đẹp như thế, vì muốn bản thân mỗi khi đi cạnh người ấy có thể tự tin hơn, ta cố hoàn thiện mình phải rèn luyện mình.

ôi và anh ấy, giữa hai chúng tôi không có hy vọng, ngay từ đầu tôi đã biết điều này. Ngay chính. Ngay khoảnh khắc tôi nhận ra mình yêu anh, tôi đã biết, mình không thể nào kiểm soát được cái kết của câu chuyện. Nhưng ít nhất thì mối tình vô vọng ấy khiến tôi tìm ra được nhiều khía cạnh khác của bản thân. Thế cho nên, chúng ta vẫn nên theo đuổi tình yêu đến cùng, người này không có hy vọng, biết đâu người kế tiếp lại là người có hi vọng nhất, đừng tự đưa ra các kết luận quá sớm, với quan điểm như " Tôi quyết định sẽ cô độc cả đời" gì đó, ta có thể ném hết chúng đi được không? Tôi vẫn thích viển cảnh một người ngẩng đầu ưỡn ngực xông pha lên phía trước, còn một người ở phía sau lặng lẽ toả sáng, soi sáng dẫn lối cho con đường giăng đầy những sương mờ.

Tạm thời là mối quan hệ vô vọng, không vấn đề gì hết, thời gian cả một đời còn rất dài, tôi tin, người này không được, sẽ còn có người kế tiếp, người tiếp theo nếu vẫn vô vọng, lỡ người tiếp sau đó lại chính là người mà ta đang tìm thì sao? Vì vậy hãy hỡi những bạn trẻ vẫn đang sống trong những mối tình vô vọng, các bạn đừng quá đau buồn, hãy cứ để mình chìm đắm trong khoảnh khắc này lâu thêm một chút, sau này, rồi lại sau này nữa, khi những vô vọng ấy đã cạn kiệt, phải chăng chỉ còn lại hy vọng mà thôi? Uống một ly cho mối tình vô vọng mà ta đã trải qua. Uống một ly cho những ngày tháng không thể nào quay lại ấy. Uống một ly cho con người cố chấp của ta trước kia.Uống một ly cho tất cả những điều không thể.