Lỡ Chúng Ta FA Cả Đời Thì Sao

Chương 9: Yêu như một người trẻ tuổi, kiềm chế như một người trưởng thành

Thời cấp 3 tôi có một người bạn trai, chính là anh chàng cho dù bị cha mẹ phát hiện chuyện yêu sớm, tức muốn đánh gãy chân tôi, buộc chúng tôi phải chia tay thì tôi vẫn cứ kiên trì ở bên cạnh cậu ấy, vẫn cứ tin rằng tôi và cậu ấy sẽ mãi mãi bên nhau. Người bạn trai mà khi tôi quyết vào miền Nam học còn giận dỗi suốt một tuần, người đã từng nói sẽ ở miền Bắc chờ tôi, tương lai sau khi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ kết hôn, vậy mà lại "đá" tôi. Khi tôi biết được chuyện này đã khóc tới sưng cả mắt, vội vàng muốn bay về để níu kéo cậu ta, thậm chí còn không buồn suy xét xem tiền sinh hoạt của mình có còn đủ để mua vé máy bay, chi trả cho lần kích động này hay không. Các bạn cùng phòng mắng tôi một trận, như giáng một cái tát vào mặt tôi khiến tôi phải từ bỏ ý định đó, chờ tới kỳ nghỉ đông. Kỳ nghỉ đông tôi về nhà, kiềm chế cảm xúc của bản thân, dối cha mẹ đến nhà em họ để hàn huyên. Tối hôm đó chỉ có mình cô em họ tôi ở nhà, tôi có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.

Năm đó cậu ấy vẫn còn đang ôn thi lại, tiết cuối cùng của giờ tự học tới 10 giờ mới kết thúc, khi đó mới có thể gọi điện hoặc nhắn tin. Thế là hơn 10 giờ, tôi gọi điện nói với cậu ấy rằng, tôi có điều muốn nói. Cậu ấy không đồng ý, tôi nói không được vậy tôi kêu cậu ấy đợi tôi ở ZZ, tôi sẽ tới ngay. Cúp máy xong tôi lập tức thay quần áo rồi ra ngoài, trong túi không có một đồng nào, cứ thế đi tới điểm hẹn, may mà cậu ấy đã ở đó. Tối hôm đó trời rất lạnh, tôi chưa đi được bao lâu thì tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết trắng xóa trên đầu tôi như muốn đóng băng cả mái tóc. Tôi đã xuất hiện trước mặt cậu ấy với bộ dáng tàn tạ như thế. Vừa nhìn thấy cậu ấy, tôi chưa kịp nói lời nào đã nhào vào trong vòng tay cậu ấy, tôi hi vọng rằng cậu ấy sẽ vẫn giống như trước kia, xoa đầu tôi nói tất cả chỉ là một trò đùa. Nhưng cậu ấy không làm như thế. Cậu ấy không có một biểu cảm nào, lặng lẽ đẩy tôi ra, trách tôi sao lại bắt cậu ấy đợi lâu như thế. Cậu ấy đẩy có chút mạnh tay khiến tôi suýt nữa ngã nhào trên mặt đất. Cậu ấy lạnh lùng nói, " Sao cậu cứ như vậy? Đã nói chia tay là chia tay, làm sao có thể cứu vãn, cậu còn đến làm gì nữa? ".

Tôi chợt khóc, từng cơn gió lạnh tát vào mặt như những lưỡi dao sắc bén. Tôi cố chấp lao vào lòng cậu ấy, lại bị cậu ấy đẩy ra, một người cứ lao vào, một người lại đẩy ra, cho tới khi cả hai đều chẳng còn sức lực nữa, cậu ấy đã không còn kiên nhẫn để nói chuyện với tôi, quay lưng bước đi. Tôi không đuổi theo, ngơ ngẩn bước đi ngược trở lại con đường lúc này để quay về, lúc đó đã gần 11 giờ, màn đêm khiến tim người ta trở nên lạnh giá. Khi về tới nhà em họ, người tôi lạnh như một khối băng, cũng không tài nào mở miệng nói chuyện, khiến em họ tôi nhìn mà xót xa. Cho đến ngày hôm nay, tôi đã không còn liên lạc gì với cậu bạn trai cũ đó nữa, và cũng không còn là thiếu nữ vẫn sẵn sàng chết vì tình yêu năm xưa. Giờ tôi mới hiểu ra, những hành động năm đó cũng mình chẳng qua chỉ để cảm động bản thân. Khi còn niên thiếu, ta luôn muốn thể hiện hết mọi đau khổ bi thương của bản thân cho người khác thấy, nhưng cũng chẳng thể lọt vào mắt người ta. Những kí ức mà bạn cho rằng là khắc cốt ghi tâm, đối với người khác chưa chắc là như vậy, cũng có khi người ta chẳng biết tới những kí ức ấy. Trong tập tản văn Thanh Đại của Lý Bích Hoa từng nói: "Cái gì gọi là dư thừa? Đó chính là áo ấm vào mùa hạ, quạt vào mùa đông, và những yêu thương chăm sóc của anh khi trái tim em đã nguội lạnh". Tình yêu thuở thiếu thời giống như việc bạn vượt trăm núi ngàn sông mang một bình trà nóng vào mùa hè vậy, ân cần mang tới cho đối phương, đối với bạn, trăm núi ngàn sông kia mới thật gian khổ biết bao, nhưng đối với người ta, tách trà nóng của bạn hoàn toàn không có tác dụng nào.

Bạn cho rằng mình đã có thể cảm động trời đất, lấy lòng cả trăng sao, nhưng đối với người ta, chưa biết chừng bạn lại là trở ngại dai dẳng trốn hoài cũng không thoát. Giờ đây, thế giới của những người thành công, ai ai cũng phải biết kiềm chế, kiềm chế những ảnh hưởng của bản thân, kiềm chế những đau khổ bi thương, kiềm chế cả nỗi cô đơn của riêng mình, ngay cả tình cảm của mình cũng chẳng dám biểu đạt một cách thẳng thắn, sợ rằng sai một li đi một dặm, muốn trải qua những ngày tháng bình an không một mối nguy hại của riêng mình. Người người đều bận rộn, bận sống, bận chết, bận sống không bằng chết, bận lo mua xe, mua nhà, bận lo cho vợ chồng con cái, tự tìm cách để thăng chức tăng lương, vờ như không biết cảm xúc của những người xung quanh, càng không muốn để ý tới những biến đổi trong tâm lý con người khác. Kiểm tra bản thân là một bước rất quan trọng trong quá trình trưởng thành, không thể nông nỗi như thời còn niên thiếu, liều mình sống chết vì một điều gì đó để ôm thiệt thòi về bản thân, phải bảo vệ an toàn cho sĩ diện của riêng mình rồi ôm nó xuống mồ. Tôi có thể nhún nhường trước những tâm trạng rung động thuở thiếu thời, nhưng không sao quay trở lại được những năm tháng đầy dũng khí ấy.

Mỗi một buổi sáng thức dậy, hối hả vội vã bước đi trên con đường tấp nập người qua lại ở Bắc Kinh, ai cũng muốn tiến lên phía trước, bước vài bước về hướng dẫn tòa nhà sang trọng, đối mặt với những vị sếp lớn, hay những lãnh đạo nữ sớm bước vào thời kỳ tiền mãn kinh phải soạn một đống đề án vô tác dụng với kiếm chút tiền quảng cáo ít ỏi từ weboi. Nói cho cùng, chẳng ai có thời gian và công sức để chơi mấy trò rung động thời niên thiếu. Thời điểm này phải người trưởng thành càng cần sự ủng hộ, giúp đỡ, bầu bạn và bao dung lẫn nhau hơn khi còn trẻ, ta thường thích thay đổi vì đối phương, cố gắng trở thành mẫu hình lý tưởng trong lòng người ấy, chứ không phải là chính mình, cứ như con thiêu thân lao vào ngọn lửa tình yêu, cho tới ngày bị nó thiêu rụi. Khi lớn thêm một chút ta mới hiểu, tình yêu cần sự độc lập của hai cá thể. Hãy là chính mình, chân lý của tình yêu nằm ở việc thu hút lẫn nhau, cùng nhau tiến bước theo chí hướng chứ không phải theo đuổi và bám lấy nhau.