Lỡ Chúng Ta FA Cả Đời Thì Sao

Chương 6: Tình yêu sẽ đến vào một thời điểm thích hợp

Nửa đêm mất ngủ tôi uống chút rượu, lại càng khiến mình tỉnh táo hơn, ông trời cũng rất nể mặt ban tặng cho một cơn mưa không lớn cũng không nhỏ, cùng với ánh đèn hiu hắt về khuya, thi thoảng có vài tiếng sấm không tính là đinh tai nhức óc, khiến người ta càng không sao ngủ được. Tôi quyết định ngồi bệt trên sàn nhà, xem trời có thể mưa tới khi nào.

Con người ta thường trút bỏ lớp áo giáp ngụy trang mỗi khi đêm về, để những gì yếu đuối nhất của bản thân có thể hít thở chút không khí tươi mới giữa trời khuya, biết rằng ngày mai rồi sẽ lại phải khoát lên chiến bào lên ngựa, cùng chiến đấu với những quái thú mà ta không hề hay biết, vậy thì đêm nay hãy để cho những lúc yếu mềm trong ta được sống cho thật vui vẻ, thoải mái đi. Những ngươi nửa đêm canh ba vẫn còn chưa chợp mắt đều sẽ có đủ loại tâm trạng phức tạp, chúng như những con dã thú bị ta bắt nhốt bấy lâu, đến nay đã không thể trói buộc được nữa, điên cuồng lao ra. Và thế là trong lòng tôi lại tồn tại một nghi vấn, tại sao tôi chưa bao giờ được nếm trải hạnh phúc của một mối tình bền lâu? Tình yêu thuở thiếu thời, chúng ta đã từng dắt tay nhau chạy trên núi ngắm mặt trời mọc, lưng tựa vào lưng cùng hát Châu Kiệt Luân, tôi xót xa khi cậu bị thương, dù chỉ là một vết thương nhỏ, cậu thương tâm khi tôi gặp chuyện không may dù đó chỉ là những vụn vặt không đáng nói.

Chúng ta cùng bị phạt trước toàn trường vì tội yêu sớm, cùng ngoắc tay nhau, nháy mắt cười, cảm giác như giây tiếp theo có thể rủ nhau trút bỏ bộ quần áo đồng phục, cùng người kia phiêu bạt góc Bể chân trời. Cho dù thầy cô ngày đêm nhắc nhở cần phải chú tâm vào bảng xếp hạng thành tích cuối năm, nhưng tôi vẫn đủ tự tin rằng mình có thể vừa nắm tay cậu thật chặt vừa vượt qua các kỳ thi, cho dù có vì cậu mà bị phạt, bị thương cũng không tính toán bất cứ điều gì. Con người ai cũng mắc chung một sai lầm, đó chính là thường xuyên coi mọi thứ của hiện tại là mãi mãi. Tôi cũng đã từng cố chấp cho rằng, tôi và cậu sẽ mãi mãi không bao giờ chia tay. Nhưng trải qua mười năm, có khi ta đã đánh mất cả phương thức liên lạc của đối phương.

Buổi tối hôm chúng ta chia tay, cậu cùng một vài người khác mang bia đến rồi ngồi ngay trước sân nhà tôi, vừa uống vừa khóc, vừa khóc vừa uống, gào thét tên tôi, lải nhải những câu không đâu vào đâu, nhắc đi nhắc lại rằng cậu không muốn. Vậy mà tôi lại chẳng hề hay biết gì, mãi sau này bạn của cậu mới kể cho tôi. Tình yêu tuổi học trò, cậu sẽ đến đặt một bình trà xanh vào ngăn bàn của tôi, sẽ mang ô cho tôi một khi trời đổ mưa, vừa cầm ô vừa dắt xe đạp cho tôi, chu đáo chuẩn bị quà sinh nhật để tặng cho tôi. Ở cái thời công nghệ và mạng xã hội phát triển này, có một chàng trai viết thư tình tràn ngập trên màn hình của bạn, sưu tầm đầy đủ những thứ mà bạn thích, để ý tới từng chi tiết nhỏ nhặt, thậm chí bạn còn chẳng mấy khi quan tâm, không muốn yêu cũng khó. Mùa đông ta đã từng sưởi ấm tay cho nhau, hoặc đặt tay của đối phương vào trong túi áo mình; mùa hạ đã từng chạy hì hục, lấm tấm mồ hôi chỉ vì sợ kem tan mất, không kịp đưa cho đối phương. Tuy nhiên đến khi tình cảm phai mờ, ta sẽ cãi vã lẫn nhau, sẽ chiến tranh lạnh vậy, chẳng còn nắm tay nhau. Rồi lại sau đó nữa, tôi càng ngày càng mất đi vẻ dịu dàng, cậu càng ngày càng không còn tinh tế như trước nữa, một cô gái dịu dàng khác nhân lúc không có tôi đã tranh thủ nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng âu yếm an ủi cậu. Và thế là chuyện tình của chúng ta đi đến hồi kết.

Ngày ngày tháng tháng trôi qua, ta gặp được biết bao người với bao màu sắc khác nhau. Có những người khiến ta phải hi sinh thật nhiều và cũng có những người đã hi sinh rất nhiều vì ta, nhưng đến cuối cùng, thực tế là không có lấy một người nguyện lưu lại bên ta trên Zhihu (Diễn đàn về kiến thức lớn nhất tại Trung Quốc, có giao diện giống như một mạng xã hội, giúp người dùng chia sẻ kiến thức, cách lý giải về các vấn đề cũng như kinh nghiệm cá nhân cùng nhau) tôi có thấy một câu trả lời cho chủ đề nội tâm mạnh mẽ như sau: Trong mắt tôi, mạnh mẽ chính là gặp phải biết bao bất hạnh cuộc đời mà vẫn tiếp tục kỳ vọng vào hạnh phúc; đã từng bị người khác phản bội nhưng vẫn dũng cảm để yêu thêm lần nữa; đã từng chứng kiến biết bao sự tàn nhẫn của nhân gian vẫn nguyện sống thật lương thiện. Nội tâm mạnh mẽ nhất không phải là không màn sống chết, cũng không phải ngỗ ngược phá phách, mà là ngay khi ở trong những góc tối hay đường chết vẫn tin rằng bản thân cần phải tiến lên, đồng thời nỗ lực vượt lên tất cả. Có lẽ bây giờ ta chưa được yêu, chính là để rèn luyện nội tâm mạnh mẽ ấy. Đã không chấp nhận tạm bợ, vậy thì khó mà qua loa trong quá trình bày tỏ thành ý với người khác, nếu có phải sự hờ hững của đối phương, ta cũng sẵn lòng nỗ lực thêm một chút nữa, cho tới khi mọi sự nhiệt tình chúng ta đều tan biến hết, rồi đến khi gom góp đủ dũng khí, ta gặp được một người khác, lại như tràn đầy năng lượng, dồn hết mọi tâm sức lên cho đối phương. Nếu vết thương anh đã gây cho bạn rất đau, hãy cảm ơn vì anh ta lại giày vò bạn. Nếu bạn cảm thấy có lỗi với anh ấy, hãy cảm ơn vì anh ấy đã sảng khoái rơi lệ trước mặt bạn. Nếu bây giờ bạn cảm thấy lạc lõng cô đơn, xin hãy cảm ơn giây phút đẹp đẽ này. Nếu bạn vẫn đang phạm phải sai lầm trong tình yêu, xin hãy cảm ơn vì bạn vẫn chưa tìm thấy tôi. Nếu bạn muốn chúc phúc cho những gì tôi đang có, xin hãy cảm ơn bởi tôi đã từng bị bỏ rơi. Nếu bạn tán thưởng sự kiên cường mà dịu dàng của tôi, xin hãy trân trọng những vết thương năm xưa.

Trước khi đôi ta gặp gỡ và yêu thương, thật may mắn khi có người đó dìu bước anh trưởng thành. Sau khi đôi ta gặp gỡ và yêu thương, mọi nuối tiếc của trước kia đều trở thành những món quà vô giá.