Tôi Làm Nam Chính Mang Thai

Chương 30

“Tôi cũng vậy.” Trong lòng Tô Lật tự nhủ: Không ai trên thế giới này biết rõ hơn tôi liệu có thần hay không.

“Đàn chị, bà ngoại chị có nói xin bùa hộ thân này ở đâu không?”

Lúc mọi chuyện xảy ra Đinh Song còn quá nhỏ, dù nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi: "Tôi cũng không nhớ rõ, nếu như cô muốn thì ngày mai tôi gọi điện thoại hỏi bà ngoại một chút."

"Được, cảm ơn đàn chị." Tô Lật cười gật đầu, cô cần biết lá bùa sắp mất tác dụng của Đinh Song có phải là của ông nội cô hay không.

Tự cô đi hỏi ông nội ư?

Ôi thôi, ông già ấy sẽ chỉ pha trò, dùng những câu như "Già rồi, không nhớ!" đến chiếu lệ với cô, còn nói: “Nếu lỡ gặp rồi thì cũng không phiền phức gì, con chỉ cần sửa giúp ông là được”.

Toàn bộ Đại học Nam Kinh sẽ có vô số hố đang chờ cô nhảy phải không, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến huyết áp của cô tăng vọt.

Ghê gớm! Ông già thối, chờ bản cô nương về sẽ lật tung điện Diêm Vương của ông!

Đồng Diệu Hàm cùng Đinh Song tự giác tìm được tổ chức có thể nói về thần về thánh, trò chuyện càng ngày càng sôi nổi, cái gì mà ‘Chỗ tôi có người dùng dây đỏ bắt nhân sâm’ ‘khi tôi còn bé từng thật sự thấy quỷ’ nói rất ra hình ra dáng.

Người chân chính trong giới huyền môn như Tô Lật nghe dở khóc dở cười, lại không dám tùy tiện phát biểu ý kiến của mình sợ bị lộ thân phận, cô chỉ có thể lắc đầu làm người lắng nghe trung thực.

Hàn huyên một hồi lâu, Đồng Diệu Hàm và Đinh Song đều khát nước, tạm thời nghỉ ngơi bổ sung nước.

Đinh Song nhớ tới còn chưa đạt được mục đích của cuộc hẹn hôm nay, cô ấy uống nước trái cây xong thì vội hỏi: “Cô còn có gì muốn hỏi không?”

Tô Lật: “Trước và sau khi đàn chị Nguyễn Nguyệt gặp tai nạn xe cộ có xảy ra chuyện kỳ quái gì không?”

Chuyện kỳ quái… Đinh Song lẩm bẩm dường như hơi mơ hồ.

“Chuyện kỳ quái là như thế nào?” Không bằng nói bản thân của vấn đề này hơi kỳ quái.

Tô Lật: “Ví dụ như tính tình thay đổi lớn, nhặt được gì quái lạ, các loại đồ bình thường rất ít khi thấy.”

Đinh Song nhớ lại một phen, lắc đầu: “Tôi và cô ấy không ở chung phòng ngủ nên không rõ ràng lắm. Cô hỏi như thế là có nghi ngờ gì sao?”

Đồng Diệu Hàm bỗng nhiên hăng hái: “Có phải là một kiểu tấn công thế thân, bù nhìn, thao túng con rối hay thứ gì tương tự? Chỉ cần dán tên người đó lên bù nhìn hoặc con rối là bạn có thể điều khiển mình hành động như một con rối."