Đinh Song gần như không kiềm chế được cảm xúc và biểu cảm của mình nữa, vốn dĩ không thể dùng câu “Tôi có một người bạn” để tiếp tục làm lí do che đậy nữa, Tô Lật cũng không biết phải làm sao.
Mục đích quan trọng nhất của bữa ăn tối hôm nay cũng chưa thực hiện được.
“Đàn chị, có thể nói cho em biết ngày sinh của B không?”
Đinh Song vẫn chưa bình tĩnh lại, nhưng rất nhanh đã nói ra một chuỗi số: "Cậu ấy sinh vào lúc 10 giờ 12 phút đêm, lúc đó trăng đã lên rất cao nên lấy tên cho cậu ấy là Nguyễn Nguyệt, tên thường gọi là Nguyệt Nguyệt.”
Lẩm nhẩm xong 2 chữ “ Nguyệt Nguyệt”, nước mắt của Đinh Song không kiềm chế được rơi xuống, nhân lúc vẫn chưa mất kiểm soát, cô ấy nhanh chóng đứng dậy rời đi: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh đã.”
“Ừm!” Tô Lật để tay dưới bàn nhanh chóng bấm tay tính toán.
Cái chết của Nguyễn Nguyệt cuối cùng là do số kiếp đã tận, một kiếp nạn phải có trong đời hay bị ai đó can thiệp đây?
Edit: ShixynF
Đinh Song vốc nước lạnh lên mặt, giọt nước mắt lại lạch tạch nhỏ xuống chậu rửa tay, chảy xuôi xuống áo thun.
Nhìn bản thân trong gương, lần đầu tiên cô ấy hận mình trì độn.
Sau khi Nguyễn Nguyệt chết, cô ấy từng không chỉ một lần nhớ lại, luôn cảm thấy nếu như mình và Nguyễn Nguyệt không trở mặt thì có lẽ Nguyễn Nguyệt sẽ không xảy ra tai nạn giao thông, sẽ không chết.
So với sinh mệnh thì những sự kiên trì khác đều chỉ như râu ria, Nguyễn Nguyệt dùng thủ đoạn như vậy lấy vị trí hoa khôi cũng càng không đáng so đo.
Nhưng mà trên đời không có thuốc hối hận, thời gian không có cách nào quay lại, quá khứ không thể thay đổi, Nguyễn Nguyệt chết rồi, Đinh Song rơi vào hối hận vô tận.
“À, toilet ở đây này.” Có nữ sinh cùng nhau đi tới nhà vệ sinh.
Đinh Song rút khăn giấy lau mặt, không để cho người bên ngoài nhìn thấy mình chật vật, cô ấy nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng lại rồi đi ra ngoài.
Lúc cô ấy quay lại vị trí, Đồng Diệu Hàm và Tô Lật đang chần rau baby và nấm kim châm, rau củ trên bàn cũng gần như được bọn họ làm xong, thịt và thịt viên cũng không xê dịch nhiều.
“… Hai người các cô giảm béo sao? Sao không ăn thịt?”
Lúc trước nói chuyện, xuất phát từ sự tôn trọng cho nên Đồng Diệu Hàm không dám vùi đầu vào ăn, nói thật là cô ấy hơi đói.
“Em ăn rồi, thịt và rau cân đối, em ăn hết dê cuộn béo ngậy trong một khay lớn khay này mới được dọn ra."