Tôi Làm Nam Chính Mang Thai

Chương 18

Đây là ngày thứ ba của khóa huấn luyện quân sự, hầu hết bọn họ đều đã tìm được bạn bè có thể nói chuyện, về cơ bản đều tập trung theo đơn vị ký túc xá, đám người Tô Lật cũng không ngoại lệ.

Đồng Diệu Hàm thì thầm với Trang Tĩnh về việc Tô Lật sẽ tham gia cuộc tuyển chọn, tức giận chọc vào chuỗi dài các giải thưởng và danh hiệu lấp lánh của các ứng cử viên trong bài đăng trên diễn đàn: "Không phải tớ chưa từng tham gia bình chọn hoa khôi của trường hồi cấp hai và cấp ba, tớ chưa từng thấy trường nào có yêu cầu cao như Đại học Nam Kinh, không chỉ phải đẹp mắt mà còn phải là rồng phượng giữa loài người về mọi mặt."

Trang Tĩnh nhìn vào bản chất thông qua vẻ ngoài, tàn nhẫn chế nhạo: "Cậu đang ghen tị."

Ngu Ngư Ninh: !!!

Cô ấy vừa mở miệng, đang định giảng hòa thì Đồng Diệu Hàm đã thờ ơ thừa nhận: "Đúng vậy, tớ chỉ ghen tị thôi. Nhóm người này không chỉ đẹp mà còn rất tài giỏi. Có quá nhiều giải thưởng cấp tỉnh và cấp quốc gia đi á? Chúng ta hoàn toàn không xuất phát từ cùng một vạch bắt đầu, chết tiệt mà!”

Trang Tĩnh: “Cậu có mấy cái?”

Đồng Diệu Hàm giơ lên hai ngón tay tội nghiệp: “Còn các cậu?”

Trang Tĩnh: “Ba cái.”

Ngu Ngưng Ninh: “Tám cái.”

“Tớ lại là ít nhất sao?” Đồng Diệu Hàm òa một tiếng đau đớn lòng ôm kín mặt: “Thật xin lỗi, tớ đã kéo chân sau của phòng 111.”

Tô Lật đang xem tư liệu hoa khôi năm trước của đại học Nam Kinh: ???

“Không phải nói mức tối thiểu để trúng tuyển đại học Nam Kinh là mười lăm giải thưởng cấp tỉnh trở lên sao?”

Đồng Diệu Hàm cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Ai nói với cậu vậy?”

“Ông nội tớ…” Tô Lật nói một nửa mới giật mình rõ ràng mình bị hố, có lẽ một phần nguyên nhân rất lớn là do vụ hoa khôi này.

Đồng Diệu Hàm: “Tô Tô, hình như cậu…”

Ngu Ngưng Ninh: “Không phải hình như, là chắc chắn.”

Trang Tĩnh: “Bị ông nội cậu hố.”

Ba người kia nói xong câu nói kia như tiếp sức rồi đồng lòng dùng vẻ mặt thương hại nhìn Tô Lật.

Ông nội tốt, ngay cả ông nội của mình cũng không làm ra được loại chuyện này!

Bàn tay đang nắm điện thoại di động của Tô Lật siết chặt lại rồi nhanh chóng nới lỏng ra, bây giờ cô có con và ba của đứa nhỏ cần phải nuôi, không thể dùng tiền phung phí, càng không thể đổi điện thoại.

Hay ghê, khi về cô phải lấy hết những phần thù lao ủy thác kia về, nếu không cô sẽ lật tung điện Diêm Vương bảo bối của ông nội!