Tôi Làm Nam Chính Mang Thai

Chương 7

“Cũng không phải.” Đồng Diệu Hàm cố gắng cứu vãn chút tôn nghiêm: “Chỉ là có bộ lọc đặc biệt với người mặc đồng phục, cậu có hiểu không?”

Tô Lật hiểu ngay: “Cuồng đồng phục.”

Đồng Diệu Hàm suýt chút nữa bật khóc hụ hụ, sao cảm giác cô ấy càng nói càng mất tiết tháo thế này? Cô ấy chỉ là nhan cẩu, không phải gặp ai cũng thích!

Ngu Ngưng Ninh dùng ánh mắt trìu mến nhìn bạn cùng phòng ngốc nghếch một giây, cũng không có ý định giúp cô ấy cứu vớt hình tượng: “Tập hợp đi.”

Thật đúng lúc, anh trai mắt một mí thanh tú kia trùng hợp là huấn luyện viên của lớp các cô.

Tên tôi là Phương Trình, là huấn luyện viên lớp tiếng Anh 2202, không nói nhiều nữa, nam sinh nữ sinh xếp hàng theo chiều cao…”

Huấn luyện viên không nói nhiều, chia đội ngũ xong bắt đầu huấn luyện.

Ban đầu Đồng Diệu Hàm còn có tâm tình thưởng thức trai đẹp, chờ đến lúc mặt trời lên cao, nhiệt độ không ngừng tăng lên còn phải tập tư thế hành quân dưới cái nắng, cả người cô ấy sắp biến thành mì sợi phơi khô.

Lúc vừa nghe huấn luyện viên hô giải lao giống như được đại xá chạy vội đến gốc cây to tránh nắng, lộc cà lộc cộc điên cuồng uống nước, uống xong lập tức dặm kem chống nắng.

Mặt trời quá mạnh, các nữ sinh không muốn sau nửa tháng huấn luyện quân sự thì mặt và cổ biến thành hai màu, đang bôi bôi trét trét. Mu bàn tay lộ ra ngoài đồ rằn ri cũng không chừa.

Một đống người lại có không ít ngoại lệ, có mấy người không thèm bôi kem chống nắng, có mấy người da dầu sợ lên mụn cũng không bôi, mà Trang Tĩnh và Tô Lật chỉ vùi đầu uống nước, hoàn toàn không đem theo kem chống nắng.

Edit: ShixynF

Đồng Diệu Hàm: “Các cậu không bôi kem chống nắng à?”

Trang Tĩnh hơi sửng sốt: “Tớ ở nhà làm nông, bôi cái này phiền lại lãng phí nên không bôi luôn.”

Nghe vậy Ngu Ngưng Ninh nuốt ngược lại câu ‘Tớ cho cậu mượn’ vào trong bụng, Trang Tĩnh hào phóng như thế, không hề giấu diếm chuyện hoàn cảnh gia đình mình không tốt, ngược lại làm Ngu Ngưng Ninh hơi ngại.

Cô ấy muốn tìm những chủ đề khác, thoáng nhìn Tô Lật cũng không cởi mũ ra, không khỏi hỏi: “Tô Tô, cậu không nóng sao? Cởi mũ xuống đi.”

“Tớ không nóng.” Tô Lật lắc đầu.

“Thật hay điêu?” Ba người kia nói.

Ba người không tin tà, sờ lên mu bàn tay lạnh băng của Tô Lật, không thể so sánh với nhiệt độ của tủ lạnh nhưng thấp hơn nhiều so với các cô ấy đang nóng chảy mồ hôi.

Xem xét thêm thì trên mặt Tô Lật cũng không có chút mồ hôi nào: “Tại sao vậy nhỉ?”