Nói xong tin tức bát quái, cô ấy cười hì hì nói: “Những người khác thì tớ mặc kệ, dù sao chắc chắn tớ sẽ kêu gọi bà con bạn bè bầu cho cậu.”
Ngu Ngưng Ninh yên lặng gật đầu, trên người Tô Lật có một loại khí chất rất khó có được, tiểu tiên nữ như thế nhất định phải là hoa khôi!
Tô Lật vô thức nghĩ tới Trình Tử Khiên và đứa nhỏ trong bụng anh, ừm, chuẩn bị làm mẹ còn làm hoa khôi được sao?
Ăn sáng xong, ba người đi về phía thao trường, đó là địa điểm tập hợp đã được định từ trước, cũng là chỗ trong nửa tháng tới các cô huấn luyện quân sự.
Vừa đến đó, Đồng Diệu Hàm đã phất tay: “Tĩnh Tĩnh, bên này này.”
Cử chỉ này của cô ấy không chỉ hấp dẫn sự chú ý của người tên Tĩnh Tĩnh kia mà cũng hấp dẫn cả sự chú ý của những người khác đến sớm đang chờ, ánh mắt đồng loạt dồn về phía Tô Lật, hoặc cảm thán hoặc thưởng thức.
Trang Tĩnh chạy chậm tới, cười nói: “Quả nhiên Đồng Đồng không lừa tớ, đúng là tiểu tiên nữ.”
Tô Lật: “…”
Huấn luyện viên còn chưa tới, bốn người tìm một nơi râm mát hẻo lánh trò chuyện xì xầm.
“Thật xin lỗi, tớ hơi thiếu tiền nên đã tìm được rất nhiều công việc bán thời gian bên ngoài. Ban ngày huấn luyện quân sự mà, nên tớ đến quán bar để tìm việc làm thêm vào ban đêm. Thời gian kết thúc đã khá muộn, cửa ký túc xá đã đóng sớm, nửa đêm không tiện nhờ dì quản lý kí túc xá mở cửa cho tớ cho nên tớ ngủ luôn ở phòng nghỉ.” Trang Tĩnh chắp tay trước ngực xin đám bạn cùng phòng khoan dung.
Giải thích như vậy khiến Đồng Diệu Hàm và Ngu Ngưng Ninh càng không yên lòng.
“Làm thêm ở quán bar có an toàn không?”
“Có người gây chuyện hay không?”
Trang Tĩnh chủ động giải thích: “Là chỗ trong sạch, một đám người tụ tập lại uống rượu trò chuyện, hoàn cảnh khá tốt, không phải kiểu quán bar có tạp âm lớn đến mức không nói chuyện được, đầy người nhảy disco xập xình hay có kẻ uống say gây chuyện như trên Tivi.”
Đồng Diệu Hàm: “Có dịp chúng tớ đến nhìn xem.”
Ngu Ngưng Ninh: “Cũng coi như tụ tập phòng ngủ.”
Tô Lật: “Được đấy.”
Trang Tĩnh sảng khoái đồng ý: “Được, tớ xem tình hình mấy ngày nay, lựa lúc không có nhiều người.”
Vừa dứt lời, Đồng Diệu Hàm đột nhiên huýt sáo: “Chậc chậc chậc, cái eo nhỏ mảnh này chỉ vừa nắm tay, ài có trai đẹp kìa, nhìn nhanh!”
Cô ấy vô thức kéo ống tay áo người bên cạnh, kéo người khác cùng ngắm trai đẹp.
Tô Lật nhìn theo hướng ngón tay Đồng Diệu Hàm, trên đường có năm người huấn luyện viên đang đi tới, ba người đi hướng khác, một người da ngăm đen, mày rậm mắt to tướng mạo rất chính trực, còn lại là một anh trai xinh xẻo mắt một mí.
“Cậu thích thanh tú à?”
Nghe được giọng nói, Đồng Diệu Hàm mới ý thức được người đứng bên cạnh cô ấy không phải bạn học nhiều năm biết rõ bản tính của mình mà là cô vợ tiên nữ của cô ấy.
Hu hu hu, hình tượng thiếu nữ xinh đẹp này!