Đêm đến, Nguyễn Tương không ngủ được, sắc hồng trên khuôn mặt cô chưa vơi hết, cô khẽ cau mày, hàm răng cắn đôi môi hồng, tựa hồ đang thừa nhận điều gì đó.
Cô mơ thấy Trần Thạc thao cô, dùng dươиɠ ѵậŧ thô to đã từng thao Chương Kỳ mà hung hăng đâm cô.
A….Thật thoải mái…. Dươиɠ ѵậŧ vừa to lớn vừa mạnh mẽ kia lấp đầy tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của cô.
“Két” một âm thanh nhỏ vang lên, Nguyễn Tương bừng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, cửa phòng ngủ của cô mở ra.
Một bóng đen cao lớn, lung lay đi vào tiến tới chỗ cô, là Trần Thạc.
Nguyễn Tương nhận ra người đến, lại phát hiện hình như Trần Thạc uống say, liền bước xuống giường nâng anh lên.
Tay cô vừa chạm vào cánh tay Trần Thạc, lại bị anh thuận thế lôi kéo, đem cô kéo vào trong ngực.
Nguyễn Tương mở to hai mắt nhìn anh, tuy cô có sợ hãi nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác vui sướиɠ.
Trần Thạc đem mặt chôn vào cổ cô, người hắn đầy mùi rượu hơi thở từng chút một phả vào cổ cô.
Cảm giác ngứa ngáy làm Nguyễn Tương kẹp chặt hai chân, phía dưới cô ngày càng ướt.
Trần Thạc mấp máy môi, hình như muốn nói cái gì đó, Nguyễn Tương còn chưa kịp nghe đã bị Trần Thạc đẩy ngã lên trên giường.
Người đàn ông mà cô yêu thầm đang nằm đè trên người cô, nhẹ nhàng mà gặm cổ cô, nhưng trong miệng lại thấp giọng gọi tên bạn cùng phòng của cô.
“Chương Kỳ….. Bảo bối….người em thơm quá….”
Nguyễn Tương nghe thấy rõ ràng, cô nhắm mắt lại, đôi bàn tay run rẩy sờ lên lưng của Trần Thạc.
Nguyễn Tương nghĩ có lẽ hắn đi nhầm phòng rồi nhận sai người.
Cơ thể cực nóng của Trần Thạc đang gắt gao ôm chặt lấy cô, sự xấu hổ nhanh chóng chiến thắng du͙© vọиɠ, cô bắt đầu giãy giụa.
Trần Thạc cảm nhận được Nguyễn Tương giãy giụa, cũng không tức giận, hắn thấp giọng cười cười, cởi thắt lưng của mình ra, thuần thục mà trói hai tay Nguyễn Tương lại, đặt lên trên đỉnh đầu.
“Tiểu bảo bối, đừng nhúc nhích, lát nữa sẽ làm cho em sướиɠ lên tận trời!”
Sau khi đã trói chặt tay Nguyễn Tương, Trần Thạc thuận tiện hôn lên môi cô, sau đó lại một đường hôn xuống dưới, từ từ hôn lên phần xương quai xanh của cô.
Trong màn đêm yên tĩnh tràn đầy âm thanh liếʍ mυ'ŧ của Trần Thạc.
Nguyễn Tương bây giờ chỉ mặc một chiếc áo ngủ hai dây, tất cả mọi thứ trên cơ thể đều bị Trần Thạc thò tay vào thăm dò.
Trần Thạc hôn lên phần ngực trái của Nguyễn Tương trước tiên, tay cũng không rảnh rỗi mà xoa nắn phần ngực phải của cô.
“Tiểu dâʍ đãиɠ, em ướt quá, có phải đã sớm muốn rồi không?”
m thanh trầm thấp đầy nam tính của Trần Thạc vang lên làm Nguyễn Tương nháy mắt thất thần, kéo theo đó chính là cảm giác cực kỳ xấu hổ.
“ n……”
Nguyễn Tương kêu một tiếng cực kỳ mềm mại ngọt ngào, lại như chứa sắc xuân vô tận, vừa đơn thuần vừa dụ hoặc.
Trần Thạc nghe thấy âm thanh cực kỳ quyến rũ của nữ nhân bên dưới, hạ thân lại cứng thêm một chút, vật thô cứng ấy chọc vào phần bụng nhỏ của Nguyễn Tương.
Cái của Trần Thạc rất giống với tưởng tượng của cô vừa thô lại vừa dài, vừa mới nghĩ tới mà dịch từ trong tiểu huyệt của Nguyễn Tương lại rỉ ra một ít.
Ngón tay thon dài Trần Thạc vừa mới tiến vào trong tiểu huyệt của Nguyễn Tương đã bị kẹp chặt lấy. Anh khẽ nhíu mày. Sau đó trấn an mà hôn lên môi Nguyễn Tương.
“Thả lỏng một chút đi, tiểu yêu tinh, sao hôm nay lại khẩn trương vậy, muốn kẹp gãy ngón tay của anh à?”
Nguyễn Tương đỏ bừng mặt, từ từ thả lỏng thân thể để ngón tay của Trần Thạc tiến vào.
Nguyễn Tương không dám đáp lại, khẽ cắn môi, sợ Trần Thạc phát hiện ra mình không phải là bạn gái anh.
Nam nhân vừa dùng ngón tay để thăm dò tiểu huyệt cô, một bên lại không ngừng liếʍ mυ'ŧ hai hạt đậu nhỏ trước ngực Nguyễn Tương, liếʍ đến mức hạt đậu nhỏ vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà dựng thẳng lên.
“Vừa mới có một lúc, mà ngực em đã lớn thế này rồi, em trốn anh uống thuốc à, tiểu dâʍ đãиɠ!”
“ n~”
Nguyễn Tương nhịn không được mà rên nhẹ một tiếng trả lời Trần Thạc, Trần Thạc lại không hề có dấu hiệu phát hiện ra, ngược lại đem đậu đỏ đã bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ ở trước ngực Nguyễn Tương ngậm vào, ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầu lưỡi cô.
“ n… n…’’
Nguyễn Tương kêu lên mấy tiếng tựa như đang lấy lòng Trần Thạc, Trần Thạc cười cười nói “Ngoan, thật là dễ nghe.”
Hai tay Trần Thạc trên dưới cử động cực kỳ thống nhất, Nguyễn Tương mềm lưỡi đi theo từng tiết tấu ở ngón tay hắn, nước bọt chảy ra, ở phía dưới tiểu huyệt, nước cũng chảy ra không ngừng.
Tiểu huyệt đã có thể chứa được ba ngón tay, Trần Thạc đem ngón tay trong miệng Nguyễn Tương rút ra, đồng thời tự cởϊ qυầи mình, Nguyễn Tương cúi đầu còn chưa kịp nhìn thấy hình dáng của dươиɠ ѵậŧ.
“A!”
Trần Thạc và Nguyễn Tương cùng kêu lên một tiếng thoải mái, dươиɠ ѵậŧ to lớn nháy mắt liền đâm vào, phá vỡ từng lớp thịt mềm mại trong huyệt động, đâm thẳng vào trong.
Tay nhỏ của Nguyễn Tương bám chặt lấy phía sau, ngón trân vì thoải mái mà cuộn tròn.
Lớn quá.
Sâu quá.
Thật là khó chịu…Huyệt động trống trải bị lấp đầy ngay lập tức, vừa đâm liền chạm vào chỗ sâu nhất, miệng của huyệt nhỏ cũng bị căng ra, Trần Thạc sảng khoái mà rên một tiếng, vỗ vỗ vào mông Nguyễn Tương.
“Thả lỏng một chút đi, tiểu dâʍ đãиɠ, em cắn dươиɠ ѵậŧ của chồng em đến cử động không nổi rồi.”
Nguyễn Tương hít một hơi thật sâu, nỗ lực mà thả lỏng cơ thể, Trần Thạc quen thuộc mà gảy lên viên trân châu nhỏ trước cửa huyệt, làm Nguyễn Tương chảy ra càng nhiều mật dịch.
Côn ŧᏂịŧ to dài cắm ở cửa huyệt từ từ chuyển động.
“ n….. n….”
“Thao em thoải mái lắm sao? n? Tiểu dâʍ đãиɠ, đêm nay huyệt của em sao lại chặt như vậy, thật giống xử nữ, chảy cũng thật nhiều dịch…..”