Nhìn thấy Hàn Tuyết Thư quật cường như vậy, anh dùng sức nắm chặt cô, lực đạo lớn thậm chí khiến cổ tay cô hiện dấu tím xanh, chỉ cần dùng lực một chút, sẽ bóp nát xương tay của cô.
"Không muốn đúng không?"
Hàn Tuyết Thư chỉ là nghiêng nửa mặt, hơi thở nam tính phun lên mặt của cô, thậm chí, để làn da của cô hiện lên từng vệt hồng, da thịt thật mẫn cảm.
Tay của anh nhẹ nhàng lướt qua mặt người phụ nữ, một bộ dạng nhu nhược, nhìn qua vô cùng vô tội nghiệp, rất đáng thương, thế nhưng ai biết bề ngoài cô như vậy, lại có trái tim xấu xa.
Lục Khải lạp tức đẩy cô xuống giường, cả thân thể anh lập tức đè lên bao phủ lấy cô, môi lạnh một lần nữa chạm vào môi cô, bàn tay cởi phăng chiếc váy vướng víu trên người, tay chạm tới tới mẫn cảm của cô mà đưa vào, Hàn Tuyết Thư say mê cuồng nhiệt theo từng hành động của anh, cả người cô run lên từng nhịp, hai tay không tự chủ được mà ôm lấy cổ anh. Đúng lúc Hàn Tuyết Thư thở gấp, cả cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nóng bừng lên thì Lục Khải đột nhiên lại xô cô ra, dứt khoát đứng dậy bước vào phòng tắm, để lại Hàn Tuyết Thư đau đớn nằm trên giường. Cô khó chịu đến mức muốn nổ tung cả cơ thể, cô không còn tâm trí nữa, cô luống cuống muốn được có anh. Vội vàng xuống giường, hai chân lảo đảo không thể đi được, đứng trước cửa phòng tắm, cô đưa tay gõ nhẹ, hơi thở gấp gáp đến mức nghẹn lại mà ho khan, hai tay ôm lấy bờ vai mình mà mấp máy môi không nói nên lời, thế nhưng không hiểu sao, nước mắt trên mi cô không thể nào khô được.
Hàn Tuyết Thư dần trượt dài xuống nền nhà lạnh lẽo, hơi thở ngày càng khó khăn, hạ thân điên cuồng đau đớn, Hàn Tuyết Thư bất lực chỉ biết rơi lệ, hai mắt cô nhoè đi nhiều, lờ mờ không còn nhìn thấy gì trước mắt.
Cứ như thế cho đến khi cửa phòng tắm được mở ra, Hàn Tuyết Thư lại một phen nữa chấn động, hai mắt cố gắng mở ra nhưng không thể nữa rồi, hơi thể không còn gấp gáp nữa mà lại yếu dần. Lục Khải bước ra với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, cả cơ thể săn chắc phía trên cởi trần còn vương vài giọt nước chưa khô, cúi xuống phía cô, nhìn thân thể yếu ớt đang nằm giữa sàn nhà lạnh lẽo, nhìn cô cố chấp không thèm mở miệng lấy một câu, anh chỉ hận muốn gϊếŧ chết cô. Đưa tay giật mạnh tóc cô lên để mặt cô đối diện với anh, tay còn lại vuốt ve thân thể cô để thuốc trong người cô phát huy lần nữa, vậy nhưng đối diện anh chỉ là một đôi mắt lờ mờ mở, ngập tràn một màn sương mỏng manh, cô nhìn anh, anh mắt vẫn như vậy nhưng có sức mạnh khiến bản thân anh thấy chột dạ, lạnh lùng vùi mặt vào cần cổ trắng ngần của cô, anh thấy cả người cô nóng ran, nhiệt độ của cô tăng cao và tăng nhanh hơn so với lúc anh thấy cô nằm ngủ trên giường. Bế cô lên nằm ở giường, không cần biết cô như thế nào, cũng không quan tâm cô có cần cầu xin anh không, cứ thế Lục Khải cởi phăng chiếc khăn đang quấy ngang hông mình, trực tiếp đâm thẳng vào hạ thân cô. Hàn Tuyết Thư vì chấn động mạnh mà tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại khắp cơ thể, hơi thở yếu ớt nay lại càng yếu hơn. Lục Khải nhìn biểu cảm không chịu nổi của cô dưới thân, khoé miệng nhếch lên khinh thường mà nói:
"Không phải cô đang thèm khát lắm sao?"
Hàn Tuyết Thư chỉ im lặng quay đầu sang hướng khác, 2 tay níu chặt lấy ga giường, cả cơ thể vẫn đau nhức cực độ, nhưng phía hạ thân cô lại như được giải phóng đau đớn, mặc dù không dễ chịu nhưng cô vẫn cảm thấy khá hơn lúc trước nhiều
"Hôm nay tôi cho cô được đổi gió, thế mà không ngờ cô vẫn kiên quyết chỉ muốn tôi thoả mãn cô"
Lục Khải vừa luận động trong Hàn Tuyết Thư, vừa nói những lời nói khó nghe khiến Hàn Tuyết Thư đau lòng không thôi
"Hắn ta không thoả mãn được cô à?"
"Em không hiểu anh đang nói gì"
Hàn Tuyết Thư bất lực nói, giọng nói khàn khàn không có lực. Từ lúc Lục Khải về đến bây giờ, anh liên tục nhắc về việc cô phóng túng cùng ai đó khác, thực sự Hàn Tuyết Thư không hiểu được vì sao Lục Khải lại nói những điều đó.
"Rượu mà cô uống có thuốc kí©ɧ ɖụ© nồng độ cao thôi, là tôi cho thuốc đấy, tôi muốn cô được hạnh phúc"
"Aa..."
Dứt lời, Lục Khải thúc mạnh vào Hàn Tuyết Thư như muốn trút hết mọi bực tức trong người anh. Hàn Tuyết Thư đau đớn nhăn mày, giọt nước mắt thấm ướt khoé mắt. Hoá ra là vậy, hoá ra cơ thể cô thay đổi mọi phản ứng như vậy không phải là do rượu mà là do anh bỏ thuốc cô. Người chồng mà cô luôn yêu lại là người bỏ thuốc cho cô để cô ngủ với người đàn ông khác. Hoá ra mọi thứ đều là do cô không biết. Hoá ra câu nói "đi làm việc" của anh chính là đẩy cô vào con đường tha hoá như vậy. Đau đớn ở phía dưới mà anh gây ra cùng trăm ngàn lần không đau bằng vết thương mà anh khắc trong tim cô, như hàng trăm mũi tên đã giương lên từ lâu nhưng ngày hôm nay mới nhã tên mà bắn, trùng hợp thay, đích đến lại chính là trái tim cô, nơi chứa đựng tình yêu mà cô dành cho anh. Nó vỡ ra theo từng mũi tên, tan thành trăm mảnh, hoà vào nước mắt, rồi trả lại cho anh....