Về đến nhà, 2 người đi lên phòng ngủ, Lục Khải cởi bỏ vài cúc áo sơmi của mình, anh cười hời hợt nhìn cô, rồi giơ một ngón tay lên, hướng lên rồi cụp xuống:
"Tuyết Thư, lại đây"
Hàn Tuyết Thư đi đến trước mặt anh, đột nhiên Lục Khải hôn lên môi cô, một nụ hôn sâu mãnh liệt, Hàn Tuyết Thư cũng nhiệt tình đáp trả mặc dù cô rất tệ trong những khoản này. Sau một hồi, Lục Khải mới rời khỏi môi cô khi hô hấp của cô đã trở nên khó khăn. Kéo Hàn Tuyết Thư ngồi lên đùi anh, bàn tay vuốt ve mái tóc của cô, gương mặt kề sát cổ để tham lam ngửi mùi hương của cô. Hai người gần nhau đến mức có thể nghe được, cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Đột nhiên Lục Khải lên tiếng hỏi, giọng nói trầm ấm:
"Tuyết Thư, anh yêu em. Anh sẽ làm tất cả mọi thứ vì em, chỉ cần em được hạnh phúc"
Hàn Tuyết Thư lặng người, hai hàng nước mắt của Hàn Tuyết Thư đã rơi đầy trên má, cô khóc, đúng vậy, là Lục Khải đang nói yêu cô, cô không nghe nhầm.
Anh vừa mới nói yêu cô.
Tình yêu của cô không phải là tình đơn phương, anh cũng yêu cô!
Một câu " Tuyết Thư, anh yêu em!"
Cô thật sự đã từng rất muốn nghe rất nhiều lần. 5 năm trước, dù trong mơ cô cũng muốn anh nói với mình như vậy........
Lục Khải nói tiếp:
- "Em phải thật hạnh phúc cùng anh, được không?"
Hàn Tuyết Thư ôm chầm lấy Lục Khải, nụ cười cùng giọt nước mắt nóng hồi rơi xuống, nghẹn ngào nói:
- "Khải, em cũng yêu anh, rất nhiều.."
Lục Khải ôm chặt cô, giúp cô tìm tư thế ngồi tốt nhất. Anh nhìn cô rất say mê, vừa vuốt ve gò má cô, lau đi dòng nước mắt, vén tóc cho cô vừa bắt đầu sờ soạng khắp cơ thể mảnh mai của người phụ nữ.
Đặt nụ hôn lên môi cô, nụ hôn từ nhẹ nhàng trở nên ướŧ áŧ, cuồng nhiệt và cuồng dã; môi lưỡi của Lục Khải trượt dọc từ môi của Hàn Tuyết Thư xuống chiếc cổ thanh mảnh của cô, bàn tay ma thuật giúp kéo chiếc váy của cô xuống rồi hôn đến xương quai xanh, bờ vai gầy guộc rồi lại di chuyển, váy không ngừng được kéo tuột xuống khỏi phần ngực, nụ hôn cũng bắt đầu men theo đó mà công kích từng điểm nhạy cảm của cô.....
Lục Khải bắt đầu ôm cô di chuyển dần đến giường, nụ hôn vẫn không dừng lại mà còn điên dại hơn, bàn tay đang vuốt ve dọc sống lưng cô cũng đang dần len lỏi vào trong áo cô và di chuyển đến khoá áo ngực, nhẹ nhàng cởi ra.....
Môi lưỡi như rắn nước của Lục Khải lại theo những dấu vết ban nãy của mình trên người cô mà hôn xuống lần nữa, dừng lại tại rãnh ngực sâu dài, bàn tay nóng ấm tiếp xúc trực tiếp với da thịt cô, kéo tuột chiếc váy của cô, áo ngực vì bị cởi khóa và đai trước đó cũng theo tốc độ của bàn tay anh mà rơi xuống.
Hai tay Hàn Tuyết Thư không tự chủ được mà níu chặt cổ áo Lục Khải, cô không biết làm gì ngoài thụ động tiếp nhận, toàn thân cô như có từng dòng điện chạy qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tê dại, miệng không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ ngâm nga.
- "Ưʍ... ư... ư... ân.... Khải...."
Lục Khải đang mυ'ŧ lấy một nhũ hoa đang dựng đứng trên một bầu ngực căng cứng của cô như thưởng thức một món mị vị nhân gian, một bên ngực khác được bàn tay của hắn xoa nắn, nhào nặn và vân vê nhũ hoa đang đơn độc...
Nghe cô gọi tên anh, anh liền nhả viên kẹo ngọt trong miệng ra, giọng khàn khàn đầy yêu chiều ra lệnh.
"Tuyết Thư, cởϊ áσ cho anh"
Nói xong, anh kiên nhẫn theo dõi động tác tay của cô, nhìn cô lúng túng giúp anh cởi bỏ từng cúc áo sơmi, Lục Khải hài lòng nhếch môi rồi cúi xuống gặm cắn một bên ngực sữa của cô lần nữa....
Hàn Tuyết Thư vật vã với chiếc áo sơmi của Lục Khải rất lâu mới có thể giúp anh cởi ra. Toàn bộ các bắp thịt săn chắc, l*иg ngực vạm vỡ và cơ bụng sáu múi rõ ràng đập thẳng vào mắt cô khiến mặt cô đã sớm đỏ càng đỏ hơn, cô nghẹn ngào nói:
"Khải, 5 năm qua em đã thầm lặng yêu anh hơn ai hết. Em biết anh đã từng tổn thương, đã từng cô đơn, nhưng em sẽ cố gắng bù đắp cho anh, em sẽ yêu anh bằng sinh mạng của mình"
Lục Khải đột nhiên dừng mọi động tác lại, âm trầm nhìn người phụ nữ đang nằm dưới thân mình. Cô mang 1 gương mặt thiên sứ nhưng nội tâm lại độc ác, tàn nhẫn. Quả nhiên công sức bấy lâu anh bỏ ra cuối cùng cũng đến lúc thu quả ngọt rồi, vở kích nào cũng phải đến hồi kết thôi, vai diễn này đủ dài rồi...
"Tuyết Thư, em biết vì sao anh kết hôn cùng em không?"
Hàn Tuyết Thư lắc đầu, thực sự đây cũng là câu hỏi cô muốn hỏi anh rất nhiều lần rồi
Lục Khải nói tiếp:
"Xin lỗi em vì anh cưới em cũng chỉ vì muốn có người thế thân người con gái khác của anh thôi"
Hàn Tuyết Thư khẽ cười một tiếng, như là dường như đã có câu trả lời của mình, dù câu trả lời này hiển nhiên là cô đã được biết trước đó, cô đột nhiên có loại ủy khuất cực lớn, muốn nói, nhưng lại không biết nói gì. Cuối cùng, cô biết rằng, anh đã từng mệt mỏi, đau khổ như thế nào, cô không hề trách anh, bởi vì cô yêu anh, cô lắc đầu:
"Không sao, em biết, em đều biết."
Lục Khải đưa tay nắm lấy eo cô, khẽ dùng lực mang cho cô cảm giác đau
đón.
Hàn Tuyết Thư nâng cặp mắt đầy sương mù, nhìn ngũ quan người đàn ông một hồi rõ ràng một hồi mông lung. Cô cho là cô biết, chỉ là về sau, cô mới hiểu được, thì ra, cái gì cô cũng không biết.
Lục Khải không báo trước mà dùng sức tiến vào, Hàn Tuyết Thư đau đớn nhắm nghiền cặp mắt của mình lại. Hạ thân bị hung hăng xuyên qua lần này rồi đến lần khác, từng đợt lại xỏ xuyên qua cô, không còn dịu dàng như những lời nói lúc nãy của anh. Không có thương tiếc, không có dịu dàng, chỉ là chiếm hữu. Cô chỉ im lặng nhận lấy, tay đặt ở trên vai anh, đến dùng lực cô cũng không, vì cô sợ rằng anh đau, mà lại quên rằng, cô mới chính là người đang đau nhất
Lục Khải giống như lại biến thành anh của đêm tân hôn, thô bạo dùng sức, tàn khốc lạnh lùng, Hàn Tuyết Thư chỉ yên lặng nhận lấy tất cả. Cô cho là, anh mệt mỏi khổ sở hơn cô.
Vậy nhưng cô cũng không biết, cái người khổ vẫn luôn là cô, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là cô.