Lục Khải thức dậy trước Hàn Tuyết Thư, vào phòng vệ sinh cá nhân xong xuôi thì anh bước đến bên giường, ân cần cúi xuống hôn lên tóc cô. Hàn Tuyết Thư bị giật mình tỉnh giấc mà cựa quậy nhẹ, thẹn thùng rúc vào ngực anh mà ngủ tiếp. Lục Khải thấy cô như một con mèo nhỏ đang kể oải tựa vào người chủ thì ân cần đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô, âu yếm nói:
"Tối nay sẽ có người đến chuẩn bị cho em, 7h anh sẽ cho xe đến đón em"
Hàn Tuyết Thư im lặng gật gật đầu, 2 bàn tay siết chặt lấy anh rồi nói:
"Em xuống nấu đồ sáng cho anh nhé"
"Không cần đâu, còn sớm em ngủ tiếp đi"
Sau đó Lục Khải đến công ty, căn phòng lại yên ắng, Hàn Tuyết Thư mệt mỏi nằm ngủ tiếp. Dù sao bây giờ dậy cũng không làm gì, cô tự cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi thêm một chút.
4h chiều tại biệt thự Lục gia:
"Thiếu phu nhân, tôi là Cẩm Tú, tôi được Lục tổng phân phó đến đây để giúp thiếu phu nhân chuẩn bị cho buổi tối nay ạ"
Hàn Tuyết Thư lúc này đang loay hoay ở sân vườn, không nghĩ là sớm như vậy đã có người đến nên chưa kịp chuẩn bị gì, vội vàng đi cùng Cẩm Tú vào nhà.
"Thiếu phu nhân, đây là lần thứ 2 tôi trang điểm cho cô đấy, lần trước là ở hôn lễ"
Cẩm Tú vừa trang điểm vừa nói.
"Lần trước chị làm cho em đẹp lắm mà em chưa có dịp cảm ơn chị"
Hàn Tuyết Thư ngây ngô cười đáp.
"Tôi trong nghề này đã hơn 10 năm, thực sự thiếu phu nhân là người đẹp nhất tôi từng làm việc đấy ạ"
Hàn Tuyết Thư thẹn thùng cười rồi lại nói lời cảm ơn trước lời cảm thán của Cẩm Tú. Hàn Tuyết Thư từ nhỏ đã rất xinh đẹp, mặc dù không phải là thiên kim tiểu thư gì, hơn nữa còn phải làm nhiều việc, thế nhưng cô vẫn rất xinh đẹp, nước da trắng ngần không tì vết, đường nét thanh tú. Lớn lên lại càng xinh đẹp hơn, thực sự là một vẻ đẹp say đắm lòng người.
Lục Khải lúc này đã về đến nhà để đón Hàn Tuyết Thư, bước vào phòng khách vẫn chưa thấy cô, chán ghét ngồi xuống sofa đợi, cuộc đời anh ghét nhất là sự chờ đợi, anh liền nói nhỏ với A Vỹ lên gọi cô xuống, A Vỹ theo lời căn dặn của anh đi lên lầu...
Cuối cùng thì Hàn Tuyết Thư cũng đã đi xuống.
Hàn Tuyết Thư trong bộ váy dạ hội màu tím tử lan quý phái, thân váy chữ A dài suôn không đính thêm hoạ tiết, chỉ có một lớp vải voan phủ lên; cổ chữ V khoét sâu có thể tôn lên rãnh ngực huyền bí; từ trước ngực đến thắt lưng được đính thêm rất nhiều viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh. Làn da trắng nõn càng được tôn thêm nhờ màu tím của chiếc váy. Mái tóc cô buông thả phía sau, dài mượt đến giữa lưng, đen óng ả không chút hoá phẩm. Gương mặt trang điểm tinh tế, làm các đường nét trên gương mặt cô trở nên sắc xảo, khác với đường nét dịu dàng của cô thường ngày.
Đứng trước mặt Lục Khải rất lâu mà Hàn Tuyết Thư vẫn không thấy anh nói gì, cô gọi lớn:
"Khải"
Lục Khải lúc này mới lên tiếng:
"Tuyết Thư, đẹp lắm"
Hàn Tuyết Thư vui mừng, cười tươi như hoa nở.
"Thật sao, đây là chiếc váy mà chị Cẩm Tú thiết kế cho em đấy"
Lục Khải biết cô hiểu sai ý mình, anh kiên nhẫn nói lại rõ hơn
"Anh nói là em rất đẹp!"
Hàn Tuyết Thư vui vẻ cười tươi, ánh mặt dâng lên niềm hạnh phúc to lớn.
Lục Khải nhìn cô cười chợt lòng anh cũng vui theo, bước đến nắm lấy tay cô:
"Chúng ta đi thôi"
Địa điểm tổ chức tiệc rượu là một khách sạn kiểu Tây ở trung tâm thành phố.
Khách sạn này chỉ dành riêng cho giới doanh nhân và chính trị gia, thường đón tiếp những vị khách cấp cao và những bữa tiệc đẳng cấp.
Khách sạn lúc này đã lấp lánh ánh đèn, khách khứ ra vào đông đen như mực, họ cùng trò chuyện, kết thân, bàn về những vấn đề hợp tác.....
Những chiếc siêu xe đến không ngừng, tất cả đều là những vị khách có thân phận cao quý.
Chiếc Lamborghini phóng qua màn đêm chạy đến trước cửa khách sạn. Cửa xe vừa mở ra, một chiếc giày da màu đen bóng loáng liền với bắp chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây đặt xuống; tiếp theo cả con người đều nhướn ra khỏi cửa xe, một thân âu phục màu đen, chỉnh tề, Lục Khải xuất hiện như một nam châm hút hết tất cả sự chú ý của mọi người. Theo hiệu ứng, cả đám vệ sĩ đều cúi chào.
"Lục Tổng!"
Lục Khải chẳng quan tâm những tiếng hò reo kia mà bước sang cửa xe bên kia, mở cửa và nắm tay một cô gái bước xuống.
Hàn Tuyết Thư vừa nắm tay Lục Khải bước xuống đã trở thành trung tâm của bữa tiệc rượu, hai người như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích, bước vào đại sảnh của nhà hàng dưới sự ngưỡng mộ cũng như ghen tỵ của rất nhiều người.
Từ xa, Dương Tử đang đi cùng một vị tiểu thư xinh đẹp, nhìn thấy Lục Khải cùng vợ của mình, đẩy nhẹ khoé môi lên cười, vẻ mặt cười cợt, liền đá lông nheo xem như ra hiệu về cô vợ bên cạnh với Lục Khải.
Lục Khải nở nụ cười châm biếm, nhìn qua Hàn Tuyết Thư đầy khinh miệt, sau khi Hàn Tuyết Thư đột nhiên quay sang nhìn anh, ánh mắt Lục Khải không một chút bất ngờ mà nhanh chóng biến thành ánh mắt chứ đầy sắc tình, ghé sát xuống tai Hàn Tuyết Thư, âu yếm nói:
"Mình vào trong nhé!"
"Vâng"
Một cảnh thân mật giữa 2 người bọn họ khiến cho đám đông không khỏi ghen tị. Lục Khải ân cần, bàn tay vòng qua eo mảnh khảnh của cô mà bước đi.