Sau khi Lục Khải đi lên lầu, Hàn Tuyết Thư đứng lặng yên một hồi lâu, chỉ đứng như vậy, trong đầu cũng không hề suy nghĩ gì, thân thể cũng không hề di chuyển, chỉ vô thức đứng như vậy. Không biết sau bao lâu thì cô mới giật mình lại, sau đó bắt đầu đi dọn dẹp nhà cửa, xong xuôi, cô cũng không ăn uống gì, đi thẳng lên phòng, không thấy Lục Khải ở trong, cô biết rằng anh đã ở bên thư phòng làm việc. Mệt mỏi bước vào phòng tắm, cô biết rằng anh đã giận mình, nhớ về ánh mắt lạnh lùng anh nhìn cô vừa rồi, một giọt nước mắt nóng hổi liền rơi xuống má của cô.
Sau khi tắm xong, cô quyết định qua thư phòng tìm gặp Lục Khải, cô không muốn anh giận cô, càng không muốn anh hiểu lầm cô, Hàn Tuyết Thư muốn xin lỗi anh vì việc làm của cô hôm nay, dù sao hôm nay người sai cũng là cô.
Xuống nhà pha cho anh một ly nước ép trái cây, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh.
- "Em vào có được không?"
Bên trong hoàn toàn im lặng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Là anh đang chú tâm làm việc, đến một ánh mắt cũng không nhìn cô.
Bước đến cạnh bàn, đặt ly nước xuống, cô nói:
- "Em có mang nước cho anh, anh uống rồi hãy làm việc tiếp"
Anh vẫn im lặng làm việc không nói câu nào, không trả lời cô. Cô kiên nhẫn nói:
- "Lục Khải, em xin lỗi vì đã làm cho anh giận, nhưng hôm nay em ra ngoài là vì em thực sự có việc, em đến thăm cô nhi viện mà ngày bé em sống. Nơi đó có rất nhiều kỷ niệm của em. Xin anh đừng giận em? Từ nay em hứa sẽ xin phép anh trước khi ra ngoài, có được không?"
Lục Khải nghe cô vừa nhắc đến 3 từ "cô nhi viện" trong lòng không khỏi kích động. Nơi đó cũng chính là nơi mà người con gái anh yêu đã lớn lên. Đúng vậy, anh quên về kế hoạch của mình sao, cá đã cắn câu từ lâu, chỉ còn một chút nữa thôi là con cá ấy vì anh mà có chết cũng đành lòng. Tại sao anh lại định phá vỡ kế hoạch mà anh dày công thực hiện hơn nửa năm qua như vậy chứ. Lục Khải cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, nhìn về phía Hàn Tuyết Thư đang đứng, trầm ấm nói:
- "Lại đây"
Hàn Tuyết Thư nghe anh gọi như vậy, cũng vội vàng đi về phía anh đang ngồi ở ghế làm việc.
Lục Khải đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình, Hàn Tuyết Thư vì hành động đột ngột của Lục Khải mà ngã xuống, bị động ngồi trong lòng anh. Hai tay Lục Khải ôm lấy eo cô, chỉ cảm giác thân thể người phụ nữ trong ngực nhẹ nhàng run một chút, mà môi mỏng của anh lại giương lên vào lúc này, anh không thể có thái độ khác với cô. Muốn cô chết vì mình thì quá dễ, để cho cô chết sớm, càng không có, bởi vì, anh muốn cô sống không bằng chết.
Lục Khải đưa tay kéo người Hàn Tuyết Thư vào ngực, quay mặt cô lại đối diện với anh, ở cự ly gần như vậy, ngũ quan người đàn ông càng thêm lạnh lẽo cứng rắn một chút, có lẽ, cái này vốn là bản tính của anh. Hàn Tuyết Thư nắm thật chặt áo anh, dùng sức nghe ngửi mùi thuốc lá thơm ngát trên người anh, cảm giác lòng mình thủng trăm ngàn lỗ, từ từ sinh trưởng, khép lại.
"Lục Khải.". Cô gọi tên anh, mang theo tiếng nghẹn ngào.
"Có người phụ nữ nào gọi cả họ tên chồng?" Lục Khải đột nhiên cười một tiếng, một tay nâng mặt cô gái trong lòng. Hàn Tuyết Thư cảm động, trên mặt không có cách nào che dấu kích động và sợ hãi.
"Về sau gọi tên của tôi, Tuyết Thư.
Môi của anh nhẹ nhàng đυ.ng vào trán cô, sau đó hạ xuống, mỗi một cái hôn đều cực nhẹ, cực kỳ trân ái, mỗi một nụ hôn đều như đối đãi với
người phụ nữ mình yêu nhất.
" Gọi một tiếng"
Giọng của Lục Khải như mang theo mê hoặc, để toàn thân Hàn Tuyết
Thư đều nhẹ nhàng run rẩy. Giọng nói ấy dịu dàng như thế, thân mật như thế, cô trốn không thoát, cũng không muốn trốn, cô hạnh phúc đến thổn thức:
"Khải.."
Xưng hô thân mật, môi của cô khẽ chạm, khép mở, một câu Khải để sắc mặt Lục Khải càng thêm tĩnh mịch một chút.
"Ngoan, gọi thêm một tiếng, tôi thích em gọi tên của tôi".
Môi của anh từ mi mắt xuống mặt, để cho cô không cách nào trốn tránh, nếu như quả thật đây là một cái bẫy, như vậy, cô cũng nhận.
"Khải..."
" Em yêu anh..."
Tâm Lục Khải bỗng hơi nhúc nhích, câu em yêu anh, đâm thẳng vào tim của anh, để anh nhớ kỹ cảm giác lúc này rất lâu, loại chua xót, khó quên.
Anh không nói gì, chỉ dùng hành động của mình đáp lại cô. Môi của anh tiếp tục hạ xuống.
Khi đến sát môi cô, Hàn Tuyết Thư ngẩng đầu, lông mi lướt qua mặt anh, môi của anh chỉ nhẹ nhàng đυ.ng cô, cũng không có sâu hơn. Mà cô phát hiện tim mình đập rất nhanh, nhanh giống như nhấn chìm cô, để hô hấp của cô đều sắp ngừng lại.
Cô chủ động ôm cổ của anh, lần đầu hôn trả anh, trong ánh mắt Lục Khải hơi lóe lên cái gì mà Hàn Tuyết Thư không có phát hiện.
Một đêm này, triền miên giữa bọn họ, tuy không phải là lần đầu tiên, thế nhưng đó lại là hạnh phúc, hạnh phúc đến đỉnh điểm, là sự là dịu dàng chưa từng có, cô toàn ý kính dâng, đem tất cả thâm tâm của mình nộp ra, còn có linh hồn của cô, không có giữ lại mà cho người đàn ông này.....