Tài xế giúp họ cất đồ vào cốp xe, sau đó mở cửa ghế phụ sau cho hai cô gái ngồi vào trong, rồi khởi động máy lái xe rời đi.
Địa điểm tiếp theo sẽ là nhà hàng Nhật.
Đó là một nhà hàng sang trọng nằm ở giữa lòng thành phố, phong cách bài trí theo kiểu Nhật, nhân viên phục vụ cũng đều mặc Kimono. Nơi này nổi tiếng là xa hoa bậc nhất, thức ăn tươi ngon nhất, chế độ phục vụ cũng tốt nhất.
Trước kia, Viễn Hi Đình và Lưu Đào đã từng có cơ hội đến nơi này một lần, nhưng cũng khá lâu rồi.
Khi hai người vừa đi đến cửa liền chạm mặt với Tô Kim Nhã, điều đó khiến cả hai mất luôn hứng thú ăn uống.
Tô Kim Nhã là em gái cùng cha khác mẹ của Viễn Hi Đình, bao năm qua vẫn luôn tìm đủ mọi cách để chèn ép cô. Là con gái của tiểu tam nhưng được bố cô sủng hạnh, cũng nhờ thế mà mẹ con ả ta thành công xoá sổ gạch tên chị em cô ra khỏi gia tộc họ Tô.
Sau khi rời khỏi Tô gia, chị em Viễn Hi Đình quyết định đổi tên theo họ mẹ, dứt khoát không thèm có chút liên quan nào tới nhà họ Tô nữa. Thế nhưng, Tô Kim Nhã vẫn không chịu buông tha, nhất định đuổi cùng gϊếŧ tận, nhất là sau khi cô ruột và chị gái mất, ả ta đã khiến cuộc sống của cô chật vật vô cùng.
“Hứ, ai đây?” Tô Kim Nhã cùng đám bạn thân vô liêm sỉ bước tới trước mặt Viễn Hi Đình, cười một tràng đầy chế giễu. “Chẳng phải là Viễn Hi Đình bị gia tộc Tô thị tẩy chay đây hay sao?”
Viễn Hi Đình vốn không muốn đôi co với hạng người như Tô Kim Nhã, liền ngăn Lưu Đào đang có ý muốn đấu khẩu lại, nắm lấy tay cô ấy kéo đi.
Nhưng Tô Kim Nhã là kẻ vô lại, nhất quyết muốn hạ nhục cô tới cùng, nào dễ dàng để cô đi như thế.
“Ôi trời, mày phải tích góp bao nhiêu năm mới vào được nhà hàng này thế? Thật đáng thương.” Tô Kim Nhã tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Mày không ở nhà mà chăm sóc đứa con bệnh nặng của mình đi, vác mặt tới đây làm gì cho ô nhiễm không khí ra.”
Con gái chính là giới hạn cuối cùng của Viễn Hi Đình.
Cô không còn có ý định muốn rời đi nữa, thẳng thừng quay đầu lại, điềm nhiên nói: “Mùi gì ấy nhỉ? Sao thối thế?” Cười nhạt một tiếng, cô mở túi lấy lọ nước hoa mini ra, xịt mấy cái vào trong không khí, rồi buông tiếng khàn khàn: “Không khí ô nhiễm có thể dùng nước hoa khử sạch nhưng nhân cách ô nhiễm thì không có thuốc chữa đâu.”
Tô Kim Nhã trừng mắt nhìn Viễn Hi Đình: “Chị còn dám trả treo với tôi sao?”
“Sao tôi lại không dám? Cô là cái thá gì chứ!” Viễn Hi Đình nói rất rành mạch, rất quả quyết.
“Tôi là đại tiểu thư duy nhất của Tô gia, còn cô chỉ là một kẻ ăn mày bị đuổi khỏi gia tộc… ha… ha…” Tô Kim Nhã bưng miệng cười hả hê, gương mặt hiện rõ vẻ châm chọc.
Viễn Hi Đình cười cợt nhả, ánh mắt cô thâm sâu nhìn Tô Kim Nhã. Cô hiện tại đã không còn liên quan tới Tô gia, càng không có ý niệm phải giữ lại mặt mũi cho bọn họ. Cô cũng nhận ra, bản thân càng nhẫn nhịn thì đối phương càng lấn tới, chỉ có người mạnh mới có thể làm chủ cuộc chơi. “Thiên chức đại tiểu tư Tô gia tôi đây không với tới, nhưng tôi có thể ngồi vào vị trí thiếu phu nhân của Cận gia đấy! Kể ra thì Cận gia có tiếng nói gấp trăm lần Tô gia đó nhỉ?”
“Ha ha ha…” Cả đám người Tô Kim Nhã đều cười bò, bọn họ không ai tin những gì Viễn Hi Đình nói là thật.
Quách Văn Tâm trào phúng: “Ôi chao! Lại còn thiếu phu nhân Cận gia cơ! Ai chẳng biết mười năm trước cô phản bội Cận Thời Xuyên để yêu thằng nhà giàu sau đó bị người ta chơi chán rồi bỏ chứ!”
Mộ Dung Điềm cũng hùa theo: “Bây giờ chỉ e đến mày cũng không biết thứ nghiệt chủng kia là con của ai…”
Lưu Đào không thể im lặng thêm được nữa, hùng hổ nói: “Bộ rảnh quá à. Nếu thích săm soi đời tư của người khác như thế sao không đi làm chó săn luôn đi, đứng ở đây làm gì cho bẩn mắt.”
Tô Kim Nhã đắc ý nhếch miệng cười: “Đúng là mây tầng nào gặp mây tầng đó. Cái đồ phế thải chỉ có thể ở chung với con gái của kẻ tử tù thôi!”
Viễn Hi Đình thu lòng bàn tay thành nắm đấm, cười khan thành tiếng: “Mèo chê chó lắm lông à. Cái loại con gái của tiểu tam còn mặt dày đi rêu rao trước bàn dân thiên hạ rằng mình là ngọc ngà cơ đấy! Nực cười… trà xanh mãi mãi chỉ là trà xanh thôi, cùng lắm cũng chỉ có thể pha chế ra trà đào, trà vải gì đó! Thân là củ cải mà cứ tưởng mình là nhân sâm, sống không có tâm còn đứng đó rao giảng đạo đức. Nhành hoa nhài như cô đã sớm cắm phải bãi cứt trâu từ lâu rồi, đừng nghĩ mình là cành cao thế chứ hả?”
Trong khi Lưu Đào cố nín cười thì ba người kia đều mặt mày đen sạm lại.
Tô Kim Nhã tức đến mức người run lên bần bật, cô ta hung hăng cầm lấy ly nước trên bàn định hất lên mặt Viễn Hi Đình nhưng lại bị Lưu Đào nhanh tay cướp lấy, thẳng tay tạt thẳng lên mặt ả ta, khiến ả trở tay không kịp.
“Á…” Tô Kim Nhã vung tay lên định tát Viễn Hi Đình thì một bàn tay cứng cỏi đã bắt lấy cánh tay cô ta giữa không trung, lực siết mạnh khiến cô ta đau đến nhăn nhó.
Cận Thời Xuyên không nhanh không chậm, lạnh lùng nói: “Thử động tới cô ấy xem…”
Nói rồi anh hung hăng đẩy Tô Kim Nhã một cái thật mạnh khiến người cô ta chao đảo va phải bàn.
“Anh là ai thế?” Mộ Dung Điềm cau mày nhìn Cận Thời Xuyên, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Anh không thèm đếm xỉa đến cô ta, trực tiếp quay sang hỏi Viễn Hi Đình: “Em có sao không?”
Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, không hiểu vì sao anh lại xuất hiện ở đây vào thời khắc này, cô lắc đầu theo bản năng: “Không sao.”
“Đừng sợ, với những loại người như thế em cứ thật mạnh tay, hãy nhớ ở phía sau em vẫn còn có anh chống lưng.” Ánh mắt Cận Thời Xuyên chưa từng rời khỏi người Viễn Hi Đình, thanh âm như rượu vang thượng đẳng rót thẳng vào lòng cô, khiến trái tim cô một lần nữa đập lên rộn ràng.
Lưu Đào nghĩ: Cận Thời Xuyên này cũng không tệ, ít nhất không giống với nam chính trong ngôn tình sau khi bị nữ chính phản bội, không chịu vắt công ra điều tra sự thật, chỉ mù quáng nghe lời khích bác của tiểu tam mà hành hạ nữ chính. Có thể nói, anh cũng được xem như là một bậc chính nhân quân tử.
“Anh có biết chúng tôi là ai không mà mạnh miệng như thế?” Quách Văn Tâm hậm hực, mặt vênh váo: “Chúng tôi đều là thiên kim tiểu thư của các gia tộc có tiếng ở thành phố Tây Thành này đó.”
“Vậy thì sao?” Cận Thời Xuyên lạnh lùng buông tiếng, ánh mắt thâm sâu khó lường quắt lên nhìn ba cô ả kia.
“Anh đừng có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn.” Quách Văn Tâm vẫn giương giương tự đắc, cứ cho mình là bầu trời của Tây Thành, không sợ hãi trước bất cứ ai.
Lưu Đào cười nhạt: “Không biết ai có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn.”
Phong cách làm việc của Cận Thời Xuyên trước nay không cần phải nghi ngờ, chỉ trong vòng một ngày, Quách gia và Mộ Dung gia đều đứng trên bờ vực phá sản, Tô gia cũng đang bị dồn nén tới mức không còn đường lui.
Đối phó với những kẻ huênh hoang thì không cần thiết phải nương tay.
Tối hôm đó, Viễn Hi Đình kể cho Cận Thời Xuyên nghe về chuyện trong quá khứ liên quan tới Tô gia.
Tô Cẩn vì muốn chiếm đoạt sản nghiệp của Viễn gia mà kết hôn với mẹ cô, sau khi thành công thâu tóm tài sản thì lại ngang nhiên dắt nhân tình về nhà, khiến mẹ cô uất hận tới chết. Sau đó còn nhẫn tâm đuổi em gái và con gái ruột ra khỏi nhà, càng tàn độc hơn nữa là nghe tin con gái lớn hấp hối trong bệnh viện vẫn không một lần tới thăm, thậm chí cô đã cầu xin ông ta giúp đỡ nhưng ông ta chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
Cầm thú không ăn thịt con, mà Tô Cẩn còn tàn độc hơn cả cầm thú.
Khi Viễn Hi Đình gặp Cận Thời Xuyên đã đổi tên họ nên anh không hề hay biết mối liên hệ giữa cô và Tô gia, bao năm qua vẫn qua lại làm ăn với Tô Thị, nhưng kể từ giây phút này trở đi, anh sẽ không cho phép nhà họ Tô đoạt được bất cứ dự án nào ở Tây Thành này.