Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 8: Hiểu lầm thêm sâu

Sáng sớm hôm sau, Viễn Hi Đình thức dậy từ sớm, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng. Cô vẫn còn nhớ thói quen không thích người lạ ở trong nhà của Cận Thời Xuyên nên chắc chắn dì giúp việc vẫn chưa tới, cô đoán dì ấy sẽ đến dọn dẹp nhà cửa khi anh đã rời khỏi biệt thự, cố gắng hoàn thành công việc trước khi anh trở về.

Viễn Hi Đình đi tới mở tủ lạnh, lấy một ít thịt hun khói và trứng gà ra, chiên lên ăn cùng bánh mỳ lát, lại chuẩn bị thêm mỗi người một ly sữa tươi đậm vị không đường.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô liền xoay người muốn lên đánh thức Viễn Nhiên dậy, nhưng khi cô vừa mới nhún chân định quay lại liền bị sự xuất hiện của Cận Thời Xuyên làm cho giật mình. Cô lấy tay vuốt ngực, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, gượng cười hỏi: “Anh… dậy rồi sao? Tôi đã làm xong bữa sáng rồi, anh mau tới ăn đi.”

“Em có vẻ thích làm việc nhà nhỉ?” Cận Thời Xuyên không có ý định rời đi, ánh mắt chăm chú quan sát biểu tình trên mặt Viễn Hi Đình.

Viễn Hi Đình nghe xong câu hỏi của Cận Thời Xuyên thì kinh ngạc không thôi, cô nhướng mày nhìn anh, im lặng không trả lời.

Cận Thời Xuyên nói tiếp: “Sau này em sẽ làm thay việc của dì Trương.”

“Hả?” Viễn Hi Đình ngẩn người, hai mắt tròn xoe kinh ngạc, cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong.

“Không đồng ý thì em có thể huỷ hợp đồng rồi rời đi.” Cận Thời Xuyên ngập ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Số tiền đền bù chỉ 10 tỷ thôi mà.”

Tim Viễn Hi Đình thịch một tiếng dữ dội, cô cố cười trong sự chua xót: “Tôi làm… chỉ là việc nhà thôi mà, chuyện nhỏ, cứ giao cho tôi.”

“À phải… Em đừng quên hôm nay tới công ty báo danh nhé! Em còn hơn một tiếng để làm việc nhà.” Cận Thời Xuyên nói xong thì thong dong ngồi vào bàn ăn sáng.

Viễn Hi Đình cay cú nhắm chặt hai mắt, nguyền rủa bản thân lo chuyện bao đồng, giờ thì hay rồi, ôm luôn việc nhà vào mình. Cô liếc mắt nhìn Cận Thời Xuyên một cái đầy sắc lạnh, rồi ấm ức đi lên phòng đánh thức Viễn Nhiên dậy, thúc giục cô bé nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, còn cô vội vàng đi dọn vệ sinh để kịp thời gian tới công ty báo danh.

Lúc cô đang tất tả phơi đồ trên ban công, Viễn Nhiên liên tục thúc giục: “Mẹ ơi, mẹ còn không nhanh chân lên là cả con và mẹ đều muộn đó.”

“Xong ngay đây.” Viễn Hi Đình chỉ hận không thể ném một mồi lửa thiêu rụi đồng quần áo trước mặt.

Cô vừa thay quần áo xong liền phi thẳng xuống nhà, vừa đi giày vừa nhảy lò cò ra cửa, sau đó đóng rầm cửa lại, dắt tay Viễn Nhiên rời khỏi biệt thự.

Nhìn đồng hồ đeo tay đã chỉ bảy giờ ba mươi lăm phút, không kịp chờ xe buýt nữa, cô chỉ có thể ngậm ngùi bắt taxi đưa con gái tới trường sau đó mới vòng về phía công ty, trong lòng không ngừng oán thán Cận Thời Xuyên chết tiệt, trước đây anh đâu có như thế, chẳng lẽ nước ngoài lại rèn dũa anh trở thành một kẻ không biết điều ư?

Cứ tưởng mọi việc sẽ dừng lại ở đó, nhưng không, khi cô tới công ty anh đã đứng chực sẵn ở khu vực báo danh của nhân viên mới, liên tục chất vấn những người tới muộn. Khi nhìn thấy cô lấm lét bước vào, anh liền quét ánh mắt lạnh giá tới trên thân thể mỏng manh của cô, khiến cô nhất thời rét run, ấn đường của anh đen lại, giọng nói của anh không cao nhưng khi tới tai những người có mặt đều giống như bị phiến đá nặng nghìn cân đè trúng: “Mỗi một phút đến muộn trừ hai trăm, cứ thế mà nhân lên.”

“Hai trăm trên một phút?” Bên dưới không ngừng xì xào bàn tán, cứ theo đà phát triển như thế chỉ sợ đến cuối tháng họ cũng chẳng còn lương mà nhận nữa.

Viễn Hi Đình vội vàng kéo tay áo sơ mi lên cao, để lòi ra chiếc đồng hồ đeo tay đơn giản, cô muộn tới 5 phút nhân với hai trăm thành một nghìn ư? Chỉ một hôm đi muộn mà bị trừ mất một phần năm tiền lương, anh là đang cố ý chơi cô đây mà. Cô nghiến răng ken két, thề rằng bắt đầu từ ngày mai sẽ không để anh đắc ý.

Sau khi Cận Thời Xuyên rời khỏi, bên dưới không ngừng xì xào bàn tán.

Có một cô gái chép miệng cảm thán: “Chẳng trách tổng giám đốc tới bây giờ vẫn chưa có bạn gái? Ai mà ở chung với người như tản băng thế kia được chứ! Tôi chịu đó, có đẹp trai, giàu có hơn nữa, tôi cũng xin viếng.”

Cô gái trẻ bên cạnh tiếp lời: “Nào tới lượt cô viếng, chúng ta làm gì có cơ hội lọt vào mắt xanh của anh ấy được chứ!”

Lại có thêm một cô gái khác chen vào: “Nghe nói tổng giám đốc thích đàn ông…”

Cả đám bưng miệng cười rục rũ, vừa lúc trưởng phòng kế hoạch đi tới, bọn họ liền nhanh chóng giải tán.

Viễn Hi Đình cũng vội vàng đi đến phòng thiết kế chào hỏi, lần lượt làm quen với những người khác, rồi ngồi xuống vị trí trống duy nhất trong phòng.

Triệu Cảnh Đằng ngồi bên cạnh cô nhướm người sang hỏi: “Nghe nói ban nãy trực tiếp tổng giám đốc tiếp đón nhân viên mới hả? Còn bị phạt trừ lương nữa à? Cô có sao không?”

Cô cười khổ: “Không sao. Chỉ bị trừ một nghìn thôi mà.”

Bạch Khởi dừng đánh chữ trên bàn phím máy tính, nhỏ giọng nói vào: “Đừng buồn, quen rồi sẽ không sao đâu!”

Cao Lâm Mạt ở phía sau lưng Viễn Hi Đình cũng dùng chân nhẹ đẩy ghế tới gần cô, ghé tai cô thì thầm: “Tổng giám đốc năm thì bảy hoạn mới gặp một lần, chứ trưởng phòng Lâm ngày nào cũng gặp kia kìa. Tôi thật lòng khuyên cô một câu, tránh được thì cứ tránh, tuyệt đối đừng đắc tội với chị ấy.”

Viễn Hi Đình quắt mắt nhìn từng người một, rồi dừng lại nhìn khá lâu trên người cô gái ngồi thu lu một góc phía cánh trái, khi nhận thấy có ánh mắt nhìn mình chăm chú, Lục Hạ chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên, nhẹ nhàng mỉm cười.

Cao Lâm Mạt nói: “Cô ấy là Lục Hạ, sống hơi hướng nội.”

“Ò…” Viễn Hi Đình gật đầu cười.

“Mau làm việc đi, Lâm quái thú tới rồi kìa.” Triệu Cảnh Đằng ho khan một tiếng, giọng nói gần như thầm thì chỉ đủ để mấy người gần đó nghe thấy.

Bầu không khí ngay lập tức trở về trạng thái yên ắng, hai phút sau đó, Lâm Hiểu Bội tự tin bước vào, ánh mắt cô ta sâu như chim ưng không đáy, quét tới đâu đóng băng tới đó.

Vì mới đi làm ngày đầu tiên, Viễn Hi Đình chưa quen với công việc, nên cô chỉ được giao mấy việc vặt vãnh như photo, bưng trà rót nước.

Giờ nghỉ trưa, sau khi cô cùng đồng nghiệp ăn ở căng tin trở về liền nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

Nhẳn cuộc gọi đó xong, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, cô vội vàng thoái thác lý do tuỳ tiện với đồng nghiệp rồi chạy như bay ra ngoài.

Ở trước cửa tập đoàn, Hứa Cẩn Dương đang hênh hoang đứng đó, nhìn thất cô hớt hải chạy ra, hai mắt hắn lập tức loé sáng, khoé môi hơi nhếch nhẹ.

Cô luồn mình uyển chuyển đi qua lớp cửa kính lục giác xoay tròn, tim như muốn nhảy dựng lên vậy. Cô vội vàng túm lấy tay hắn kéo tới nơi ít người qua lại, trừng mắt nhìn hắn hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”

Hứa Cẩn Dương cười ngạo nghễ: “Đương nhiên là tới tìm bà chị rồi.”

“Tìm tôi làm gì hả?” Viễn Hi Đình cố đè cơn giận dữ trong lòng mình xuống, hạ thấp giọng hỏi tiếp.

“Gần đây tôi thiếu tiền, cần chị bơm cho một ít.” Hứa Cẩn Dương nở nụ cười đầy gian manh.

Viễn Hi Đình cau mày: “Tôi không có.”

“Có đứa ngu mới tin. Chẳng phải chị gả cho Cận thiếu gia sao? Nhà họ Cận nhiều tiền tới mức nào ai mà không biết chứ.” Hứa Cẩn Dương cao giọng nói lớn.

“Sao cậu biết?” Chuyện cô kết hôn với Cận Thời Xuyên không mấy ai biết, tại sao mới chỉ trong một thời gian ngắn mà Hứa Cẩn Dương đã biết được chứ! “Cho dù thế thì cũng là tiền của nhà họ Cận, không phải của tôi.”

Viễn Hi Đình muốn rời đi thì Hứa Cẩn Dương lại túm cổ tay cô kéo lại: “Nếu chị không chịu chi, tôi sẽ đi gặp Cận Thời Xuyên để đòi.”

“Tuỳ cậu. Tôi không phải cây ATM để cậu rút.” Ánh mắt Viễn Hi Đình kiên định nhìn Hứa Cẩn Dương, cô biết chắc hắn không dám tới gặp Cận Thời Xuyên, bởi vì hắn gian manh nhưng không phải là một kẻ tuỳ tiện, sẽ không làm việc mà không tính toán trước. Nếu hắn đã biết cô kết hôn với anh thì chắc chắn cũng từng nghe danh anh trên thương trường, gặp một người không nói hai lời giống như anh chỉ có hại chứ không có lợi đối với hắn. “Nếu cậu còn bám lấy tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát là cậu quấy rối đó.”

Nói xong, Viễn Hi Đình dứt khoát bước đi, mặc kệ Hứa Cẩn Dương có nói gì sau lưng cô cũng vờ như không nghe thấy.

Nhưng cô lại không hề hay biết, màn lôi lôi kéo kéo giữa cô và hắn đã lọt vào tầm mắt Cận Thời Xuyên. Ở góc độ của anh nhìn qua, không thể nào nhìn ra đó là một cuộc ẩu đả, mà là một màn ân ái giữa thanh thiên bạch nhật.

Sắc mặt anh đã lạnh nay lại càng thêm buốt giá, biểu tình trong mắt anh dần đen lại như tro tàn, trái tim nhói lên từng cơn đau dữ dội. Anh những tưởng cô đã cắt đứt với gã đàn ông kia nhưng không ngờ vẫn còn qua lại, rốt cuộc hắn ta có gì để cô lưu luyến như thế?

“Viễn Hi Đình… là do cô tự mình chuốc lấy, đừng trách tôi không khách khí.” Cõi lòng Cận Thời Xuyên gào thét dữ dội như gợn sóng cuộn trào trong đêm bão, anh thề sẽ để cô phải trả giá, khi một lần nữa chính cô bóp nát trái tim anh.