"Tôi từ chối."
Bạch Thanh Vũ cử động ngón tay, một lần nữa từ chối lời mời của Tần Thiệu Minh.
Giáo sư Bạch bị âm thầm đánh giá là đóa hoa cao lãnh* của trường Đại học A lạnh nhạt đứng dậy, khẽ gật đầu với người đàn ông đối diện, sau đó đi tới cổng quán cà phê.
(*)đóa hoa cao lãnh: ẩn ý người, vật chỉ có thể nhìn từ xa không thể tiếp xúc.
Tần Thiệu Minh nhìn bóng lưng thon dài rời đi kia, nụ cười trên khuôn mặt tao nhã phong độ chậm rãi biến mất, ngồi yên tại chỗ, nhìn cốc cà phê cậu chỉ uống một ngụm ở đối diện, đứng dậy cầm nó tới trước mặt, chuyển qua một lần.
Trên cạnh cốc trắng noãn, mơ hồ có thể nhìn thấy một vết mờ nhạt.
Đó là dấu môi của Bạch Thanh Vũ dưới sự đề cử liên tục của anh, mới miễn cưỡng nhấp một ngụm.
Rõ ràng là người có khí chất lạnh lùng như băng tuyết, bờ môi hơi tiếp xúc với chất lỏng nóng hổi, lập tức đỏ kinh người, giống như những hạt lựu chín mọng bị bóp nát, chảy ra chất lỏng.
Không biết lúc cái miệng nhỏ đó bị ép ngậm đồ vật thô to, có phải cũng đỏ hồng khiến người ta muốn thương yêu không.
Vẻ mặt Tần Thiệu Minh không thay đổi, trong lòng chảy xuôi các loại suy nghĩ dơ bẩn bỉ ổi, anh thè lưỡi, chậm rãi liếʍ sạch dấu môi trên cốc cà phê.
Khuôn mặt người đàn ông chợt lóe nụ cười u ám điên cuồng, lại cấp tốc khôi phục dáng vẻ anh tuấn ôn hòa.
Không vội, đây là đối tượng đầu tiên khiến anh vừa nhìn đã động lòng.
Phải nhẫn nại, phải giống như người bình thường, từng bước từng bước tới gần, theo đuổi, sau đó qua lại với nhau.
Bạch Thanh Vũ lạnh lùng sạch sẽ như vậy, không thể dọa cậu được.
Tần Thiệu Minh nghĩ như thế, trong lòng yên lặng tính toán thời gian, sau đó đẩy cửa rời khỏi quán cà phê, thuần thục lên xe lái xe theo một phương hướng.
Mấy phút sau, xe ẩn nấp đuổi theo một chiếc xe con màu trắng, một đường đi tới dưới chung cư của Bạch Thanh Vũ.
Anh dừng xe, nhìn chằm chằm Bạch Thanh Vũ lên lầu, đóng cửa xe, mở điện thoại bắt đầu lên mạng xem xét tin tức động thái của thanh niên.
Đây là đam mê nhỏ mà Tần Thiệu Minh nuôi dưỡng thành trong ba tháng theo đuổi Bạch Thanh Vũ.
Mặc dù lần đầu tiên anh nhìn thấy người này, đã muốn lên giường với cậu, hung hăng bắt nạt cậu đến bật khóc, nhưng cân nhắc tính cách của Bạch Thanh Vũ, người đàn ông chỉ có thể cưỡng ép kiềm chế du͙© vọиɠ của mình, trong khoảng cách gần nhất nhìn hình ảnh chữ viết của cậu.
Hôm nay lại một lần nữa bị từ chối, khiến Tần Thiệu Minh có một chút sốt ruột, tay anh nhanh chóng lật xem tin tức ngày trước của Bạch Thanh Vũ, cuối cùng không nhịn được, ngón tay trượt vào một giao diện nào đó, vận dụng một chút thủ đoạn nhỏ.
Một bên khác, Bạch Thanh Vũ trở lại nhà của mình, mệt mỏi xoa lông mày, cảm giác khoảng cách lạnh nhạt trên người trong hoàn cảnh quen thuộc dẫn dần dịu xuống.
Cậu nhìn đồng hồ, giật mình phát hiện đã đến thời gian dự tính bắt đầu, thân thể không tự giác truyền đến một cảm giác trống rỗng, cảm nhận giống như lên cơn nghiện trong hồi ức khiến Bạch Thanh Vũ khẽ thở dốc, bước nhanh về phòng nhỏ.