Hai mép l*и mỏng manh từ màu hồng nhạt bị tát thành màu đỏ thẫm, cơn đau rát lan từ phía dưới lên tận óc, giữa đó còn mang theo một chút tê dại khó nhận ra.
Cả người cậu khẽ run lên, cắn răng muốn kẹp chặt đôi chân lại, lại là một tiếng tát nữa, bàn tay người đàn ông một lần nữa tát vào nơi sưng đỏ, lần này, Bạch Thanh Vũ không chịu nổi mà run bật lên.
Tần Thiệu Minh thấy thanh niên cuối cùng cũng khuất phục, thân thể trắng nõn trần trụi mềm mại nằm trên giường, vừa muốn hài lòng rút tay về, nhưng sự lạ lẫm trong lòng bàn tay khiến anh nghi ngờ nhìn lại, ánh mắt chuyển về phía nơi nhạy cảm đang co rút.
Nơi đó bị đánh đến phồng lên, khe hẹp ẩm ướt không ngừng co giật, tiết ra từng giọt dịch nhầy trong suốt.
"Ừm? Đây là cái gì? Hóa ra giáo sư Bạch không chỉ thích thủ da^ʍ trước mặt người khác, mà còn thích khi bị tát vào l*и cũng sẽ nứиɠ đến chảy nước?"
Ngón tay có vết chai lướt qua mép l*и co rút, chỉ một chạm đã dính đầy dịch nhầy trong suốt, Tần Thiệu Minh cười khẽ, cố ý lấy ngón tay đó nhẹ nhàng quét lên má Bạch Thanh Vũ.
Thấy thanh niên đẹp trai lạnh lùng rung động làn mi nhưng không nhìn anh, Tần Thiệu Minh chỉ đơn giản đưa ngón tay vào giữa môi Bạch Thanh Vũ, tùy ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ lưỡi cậu, trộn lẫn nước da^ʍ và nước bọt.
Tay kia không nhàn rỗi, lại một tiếng tát nữa vào nơi nhạy cảm của thanh niên, khiến cho nơi đó bắn lên một màn nước lấp lánh, lần này, bàn tay không rời đi, mà tiếp tục tát mạnh và nhéo chặt hộŧ ɭε nhỏ đang ẩn giấu.
Vòng eo nhỏ Bạch Thanh Vũ quằn quại, cả mép l*и mềm mại và hạt le đều bị hành hạ đến đau đớn và sảng khoái, rõ ràng đáng lẽ phải là điều đáng xấu hổ và đau khổ, nhưng nơi đó lại bị tát đến liên tục chảy nước, bên trong thịt mềm đã không thể chờ đợi mà co rút lại.
Cảm giác đau đớn từng sợi từng sợi dần chuyển hóa thành một cảm giác ngứa ngáy xuyên xương, phủ kín lấy toàn bộ phần dưới của cơ thể, dịch nhờn dính dính không ngừng trào ra.
Thật nóng... Không... không nên như thế này... Nhưng cái cảm giác trống rỗng bên trong cơ thể là gì... Chẳng lẽ tôi thật sự dâʍ đãиɠ đến vậy sao...
Giọng rêи ɾỉ của cậu dần trở nên ngọt ngào, cơ thể uốn éo như con rắn dưới thân Tần Thiệu Minh, cảm giác tê dại kỳ lạ càng trở nên mạnh mẽ hơn theo sự đùa giỡn của ngón tay người đàn ông.
Miệng lỗ nhạy cảm màu đỏ không ngừng mở ra và khép lại, nhưng mãi không có vật to lớn nào xâm nhập, chỉ có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong khoảnh khắc bàn tay tát xuống, Bạch Thanh Vũ run rẩy, gần như bị cảm giác keo kiệt đó làm điên đảo.
"Ừm... Không... Đừng..."
Cậu chỉ có thể phát ra vài âm tiết mơ hồ với đầu lưỡi lấp lửng, người đàn ông tát đi tát lại, thân thể cân đối mạnh mẽ càng căng thẳng hơn, cảm giác như bị điện giật liên tục vang vọng xung quanh nơi nhạy cảm.
Một cái tát cuối cùng, bàn tay Tần Thiệu Minh gần như tạo ra luồng gió nhẹ, cắt qua không khí một cách dữ tợn, đầu óc Bạch Thanh Vũ trống rỗng, theo bản năng nhấc lên cái mông đầy đặn, đón nhận.
Bàn tay dừng lại vào giây cuối cùng, hộŧ ɭε phồng lên chạm vào đốt ngón tay chai sạn, thanh niên mất hồn, nơi nhạy cảm đỏ sưng bị tát điên cuồng co giật, phun ra một dòng dịch trong veo.
-- Cậu đã đạt đến cao trào chỉ với những cái tát.
Khuôn mặt thanh niên thở hổn hển mơ màng bị Tần Thiệu Minh quay lại, người đàn ông ác ý cúi xuống bên tai Bạch Thanh Vũ, từng chữ một phát ra lời tuyên án làm người ta rùng mình.
"Thật là dâʍ đãиɠ đến tận xương tủy, chưa cần phải đưa vào bất cứ thứ gì, em đã xuất rồi sao?"
"Bạch Thanh Vũ, chiếc vòng cổ này thật sự rất hợp với em, em nên bị xích lại, trở thành con cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ để anh cưỡi cho đến khi nát bấy."