Trịnh Tri Hành trợn mắt há mồm nhưng không phát ra tiếng gì, tiếp tục quan sát bọn họ.
Dươиɠ ѵậŧ to lớn của người đàn ông cᏂị©Ꮒ tiểu huyệt không lông của cô gái một cách hung bạo, mỗi lần va chạm đều kéo theo tiếng rêи ɾỉ của cô bé và tiếng va chạm thể xác tục tĩu.
Qυყ đầυ đâm mạnh vào điểm G nhiều lần, dần dần đẩy mở ra một cái miệng nhỏ, cảm nhận được cái miệng nhỏ chặt khít đó hút vào, sướиɠ đến mức làm cho La Huy thấy linh hồn của mình cũng đang run rẩy.
La Huy vô cùng thích cơ thể của cô gái thiểu năng này, đúng là duyên trời tác hợp cho anh, không phụ lòng anh đã uống thuốc tránh thai dành cho nam để cᏂị©Ꮒ cô cho thỏa thích.
"A a… Thầy ơi, em muốn đi tiểu, tiểu..." Cả người Nhạc Tuệ không tự chủ được mà run lên, sau đó phun ra một lượng lớn chất lỏng.
“Thầy cũng tới đây!” Người đàn ông không ngừng thọc vào rút ra, không bao lâu sau cũng bắn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nhớp nháp vào trong trong cơ thể đang lêи đỉиɦ của cô.
Hai phút sau, sau khi bắn tinh người đàn ông rút dươиɠ ѵậŧ vẫn còn phồng to ra khỏi người cô gái.
Tiểu huyệt của cô gái bị cắm đến đỏ ửng bắt đầu tí tách chảy ra hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ hòa vào nhau của hai người.
Trịnh Tri Hành xem đến cổ họng thắt lại, dươиɠ ѵậŧ cương cứng, cũng không quan tâm đến việc lên án thầy giáo đã hủy hoại em gái mình, quay người rón rén rời khỏi cửa sau của phòng học.
“Ngày mai là cuối tuần, nhớ tới nhà thầy, thầy sẽ tiếp tục dạy bù cho em.” La Huy liếc nhìn sắc trời bên ngoài đang tối dần, định để dành những tiếc nuối hôm nay không được tận hưởng đến ngày mai.
“Cảm ơn thầy nhưng mà ngày mai em phải đi nhặt ve chai trong thành phố để kiếm tiền học bù…” Nhạc Tuệ còn chưa nói hết câu.
La Huy ngắt lời: “Em đi nhặt ve chai một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
“Một ngày ít thì hai mươi tệ, nhiều thì ba mươi, bốn mươi ạ.” Nhạc Tuệ rất tự hào về công việc của mình, mặc dù ba và mẹ kế đối xử không tốt với cô, nhưng cô có thể tự kiếm ra tiền.
Với mỗi lần nhặt ve chai, cô không chỉ có tiền mua quà vặt mà thỉnh thoảng còn được mua quần áo, giày dép mới.
“Vậy em tới nhà thầy, mai thầy sẽ cho em năm mươi tệ.” La Huy dùng khăn tay lau dươиɠ ѵậŧ của mình, sau đó mặc quần vào.
"Vậy sao được ạ? Em không thể lấy tiền của thầy."
"Không sao, không phải cho không, ngày mai em giúp thầy nấu cơm giặt quần áo là được."
“Vậy ạ?” Nhạc Tuệ cũng sửa sang lại quần áo hơi xộc xệch của mình.
"Nhạc Tuệ... Nhạc Tuệ..." Có tiếng gọi ở ngoài phòng học, là tiếng Trịnh Tri Hành gọi em gái mình.
"A! Thầy ơi, anh trai đến tìm em." Giọng Nhạc Tuệ hơi kích động, vội vàng thu dọn bài tập và bút thước trên bàn.
“Ừ.” La Huy không ngờ lúc này lại có người đến trường: “Không phải nói em nói anh trai rất lạnh nhạt với em sao?” Vậy tại sao có thể tới đón cô chứ.
"Vâng ạ, chắc ở nhà không có ai nấu cơm nên anh trai gọi em về nấu ạ."
"Ừ, vậy em về đi, ngày mai nhớ đến chỗ thầy học bù, hơn nữa, chuyện thầy chơi em..."
"Biết rồi ạ! Biết rồi ạ! Thầy, đây là bí mật giữa chúng ta, em sẽ không nói ra, em biết thầy chơi em là vì một tốt cho em!"
“Cô gái ngoan!” La Huy nhẹ nhàng xoa đầu Nhạc Tuệ, anh cũng không sợ người nhà của cô phát hiện, chẳng qua là để đỡ phiền phức mà thôi, hơn nữa ở thôn trong núi như này, nếu bị phát hiện thì tình cảnh của cô sẽ còn thảm hơn anh.
“Chào thầy, Nhạc Tuệ, về nhà thôi.” Trịnh Tri Hành đi tới cửa lớp.
La Huy gật đầu với cậu ta và rời đi, thậm chí không chú ý rằng cậu trai đang u ám nhìn mình.
"Anh ơi, chúng ta đi thôi."
"Ừ."