Mối Tình Đầu Không Trọn Vẹn

Chương 6

10.

Tống Khinh không muốn hỏi Quý Hoài Niệm vì sao lại buồn bực vào những ngày mưa, tắm rửa xong chỉ nằm trên giường, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú Quý Hoài Niệm.

Hắn đang đợi phản ứng của Quý Hoài Niệm.

Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hay muốn cùng hắn tâm sự.

Tống Khinh không cho rằng Quý Hoài Niệm là người sẽ tùy tiện ôm một người khác, thời điểm học cấp ba, cậu ấy có nhiều bạn, nhưng không thích việc tiếp xúc tay chân với người khác. Cậu cũng có tiếp xúc với hắn, nhưng chưa từng ôm.

Ngay cả lần đó Quý Hoài Niệm đoạt giải trong một cuộc thi, rõ ràng rất hạnh phúc, nhưng cũng không bởi vì cảm xúc dạt dào mà ôm hắn, chỉ nhìn hắn cười một cái, vươn tay khẽ chạm vào vai hắn.

Hay như trong đại hội thể thao, Tống Khinh bị chủ nhiệm lớp bắt tham gia chạy đường dài, khi nhìn thấy Quý Hoài Niệm ở vạch đích, Quý Hoài Niệm cũng không trực tiếp ôm hắn, mà duỗi tay giữ lấy vai hắn, đưa nước cho hắn uống.

Có nhiều nam sinh khác, vừa vượt qua vạch đích đã lao ngay vào vòng tay của anh em, Quý Hoài Niệm nhìn đám học sinh mướt mồ hôi kia, nhướng mày cười. Sau đó, Quý Hoài Niệm túm lấy cổ áo của Tống Khinh, chỉ ngửi thấy một mùi hương thanh mát, cười hỏi:

"Sao cậu chạy mà không đổ mồ hôi thế?"

Khi ấy, mặt Tống Khinh hơi ửng lên, thậm chí vành tai còn nóng bừng.

Quý Hoài Niệm rất dễ khiến người ta hiểu lầm, nhưng bản thân cậu lại chẳng bao giờ để ý tới điều ấy. Cho nên những năm tháng ấy, Tống Khinh bị Quý Hoài Niệm ghẹo đến đỏ mặt, nhưng vẫn thừa biết Quý Hoài Niệm chẳng có ý kia.

Cho nên cái ôm lần này hắn tự động hiểu được, chỉ là hành động tự phát khi cảm xúc của con người ta yếu ớt, không hề chứa chút gì là ái muội.

Mà cho dù có mập mờ, cũng không thể hiện rằng Quý Hoài Niệm thích Tống Khinh, chỉ là chút cảm xúc trêu chọc, để ngày sau dễ thoát ra.

Nếu thoáng ra, Quý Hoài Niệm có thể coi cái ôm kia chưa từng phát sinh.

Còn có một loại…

Hầu kết Tống Khinh thắt lại, nghẹn đắng nuốt một chút, sau đó tỉnh táo.

Nếu là tình cảm thật lòng, cũng không quan trọng tới mức Quý Hoài Niệm sẽ giải thích.

Đột nhiên Tống Khinh thấy hơi may mắn, chỉ cần Quý Hoài Niệm không nhắc tới, sau này bọn họ vẫn có thể tiếp tục mập mờ thế này, như vậy thì cơ hội ở bên nhau sẽ nhiều hơn một chút.

Tống Khinh kiềm chế bản thân, nhắm mắt lại. Cho dù là lý do gì, hẳn Quý Hoài Niệm sẽ không nhắc lại nó nữa.

Hắn kéo chăn lên, không hề nhìn Quý Hoài Niệm nằm giường bên cạnh, chỉ giơ tay ấn công tắc, nhỏ giọng nói:

"Tôi tắt đèn đây."

Giọng Quý Hoài Niệm rất nhỏ: "Ừm."

Tống Khinh mở mắt, hắn không ngủ được, vô thức xoay người nhìn sang phía Quý Hoài Niệm, híp mắt lại, thấy chăn của Quý Hoài Niệm đang hơi phập phồng theo từng hơi thở.

"..."

Ngủ rồi.

Ngay khi Tống Khinh chuẩn bị tiếp nhận sự thật rằng Quý Hoài Niệm có ý với mình, giọng nói dịu dàng của Quý Hoài Niệm vang lên trong bóng đêm:

"Thật ra, tôi không thích dầm mưa."

Chỉ nằm cách nhau một khoảng, âm thanh du dương của Quý Hoài Niệm êm dịu lại dễ nghe.

Trong nháy mắt, Tống Khinh tỉnh táo, tuy không phát ra tiếng, nhưng Quý Hoài Niệm biết hắn đang nghe.

"Khi còn bé, tôi nuôi một con mèo." Hô hấp của Quý Hoài Niệm rất nhẹ, "Vào một ngày mưa, nó đi lạc. Tôi đã tìm rất lâu nhưng không thấy, cả người bị nước mưa xối đến bần thần."

"Khi đó tôi khóc lâu lắm, cứ ngồi ở trong con hẻm nhỏ khóc, cả người đều ướt đẫm."

Quý Hoài Niệm khẽ cười: "Sau đó, tôi lại dầm mưa về nhà. Khi ở trong màn mưa, bị nước mưa đập vào người, tự dưng tôi thấy cảm giác đó cũng không tồi."

"Tôi có thể thả lỏng tâm trí, không cần nghĩ tới những điều đau khổ nữa, chỉ cần tận hưởng cảm giác nước mưa đánh vào mặt."

Bàn tay đặt trong chăn của Tống Khinh run lên, đột nhiên có hơi không nỡ để cậu kể tiếp.

Hình như Quý Hoài Niệm thở dài, tiếp tục nói:

"Điều khiến tôi khó chịu không phải là để lạc mèo, mà tôi phát hiện, tôi không rõ nó sẽ ở bên tôi bao lâu."

"Mặc kệ là chủ động rời đi, hay là ngoài ý muốn, hoặc là cái chết tự nhiên, cũng mặc kệ là mèo hay là người." Quý Hoài Niệm chua xót cười, "Đều không thể ở bên tôi vĩnh viễn."

"Đời mèo quá ngắn, mà người thì luôn bỏ dở giữa chừng."

"Đó là con vật nhỏ đầu tiên tôi nuôi nên nhớ rất lâu, cũng khó chịu rất lâu, sau này cũng không nuôi mèo nữa." Quý Hoài Niệm bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói, "Sau này, mỗi khi trời mưa tôi sẽ nhớ lại chuyện này, cảm giác cô đơn cũng trở nên rõ ràng hơn."

"Giống như, tôi bị vây khốn trong cơn mưa kia vô số lần, mà bên cạnh sẽ mãi chẳng có ai bên cạnh."

Quý Hoài Niệm cười: "Cho nên tôi luôn dầm mưa, có thể buông thả bản thân, không cần suy nghĩ tới những điều mệt mỏi."

"Nhưng thực sự là tôi không thích dầm mưa đâu, mỗi lần ướt đều khó chịu, mà không dầm mưa thì lại càng khó chịu hơn."

Cậu tự giễu: "Ít nhất nước mưa có thể vỗ về một chút."

Sau lại nhẹ giọng nói: "Vừa rồi cũng nhẹ nhõm rất nhiều."

Âm cuối hơi cao lên.

Tống Khinh không phát ra âm thanh, trầm mặc hồi lâu mới hỏi:

"Sao đột nhiên lại kể cho tôi chuyện này?"

Hắn vốn tưởng Quý Hoài Niệm sẽ giải thích tâm tình của mình cho hắn, lại nghe Quý Hoài Niệm phân tích nội tâm và quá khứ đau buồn của cậu.

Giọng nói run run của Quý Hoài Niệm làm hắn đau đớn khủng khϊếp.

Quý Hoài Niệm xoa khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ cậu sẽ hiểu."

Tống Khinh: "?"

Hắn ngồi dậy, trong bóng tối, nhịp tim dồn dập của hắn như muốn vỡ tung, có hơi thất thần.

Hắn hiểu cái gì?

Vừa rồi Quý Hoài Niệm giải thích nguyên nhân không thích ngày mưa, còn nói vào ngày mưa mình sẽ khó chịu, cho nên?

… Cái ôm kia thực sự là do cảm xúc hỗn độn sao?

Tống Khinh rũ mắt, bình tĩnh trả lời: ".... Tôi hiểu rồi."

Lại bị ám chỉ từ chối.

Dù sao cũng tốt hơn lần đầu tiên bị từ chối trực tiếp, Tống Khinh tự an ủi mình, lại nằm xuống.

Quý Hoài Niệm: "?"

Sao lại nằm xuống rồi?

Quý Hoài Niệm lại mở miệng: "Sao cậu lại lạnh nhạt như vậy?"

Mang theo một tia oán trách.

Tống Khinh hoang mang mở to mắt, hình như đang không hiểu lắm.

Đúng là tính cách của hắn khá lạnh nhạt, nhưng hắn luôn ân cần dịu dàng với cậu, không hề cố tình tỏ ra lạnh lùng. Hơn nữa, hắn cũng tiếp nhận ám chỉ của cậu rồi, Quý Hoài Niệm hỏi vậy có ý gì.

Quý Hoài Niệm "Chậc" một cái, giọng đầy lạnh lùng:

"Không phải cậu nên vui mừng bay sang đây ôm hôn tôi sao? Trước kia chủ động thế cơ mà."

Tống Khinh: "..."

Cái gì vui mừng, cái gì chủ động?

Hắn bị cậu từ chối thì phải vui mừng sao? Còn sang hôn Quý Hoài Niệm?

Tống Khinh vừa khϊếp sợ lại mê hoặc bởi lời gợi ý kia.

Quý Hoài Niệm nhìn phản ứng chậm chạp của hắn, dường như cũng khϊếp sợ theo, mím môi, hàng mi nhăn lại:

"Cậu thay lòng đổi dạ nhanh thật."

Tống Khinh hoàn toàn ngơ ra rồi, tay nhanh hơn não giơ lên bật đèn, híp mắt lại nhìn Quý Hoài Niệm ở đối diện.

Tống Khinh thả tay xuống, có chút do dự hỏi: "... Hình như chúng ta hiểu lầm cái gì rồi phải không?"

Quý Hoài Niệm: "?"

"Vậy vừa nãy cậu hiểu cái gì?"

Tống Khinh hoang mang: "Không phải ý cậu là từ chối tôi sao? Uyển chuyển tỏ vẻ ngày mưa tâm trạng không tốt, cho nên mới ôm tôi."

Sau lại cau mày nhanh chóng bổ sung:

"Rõ ràng cậu có thể không cần nói ra, nhưng vẫn dứt khoát từ chối tôi."

Tuy rằng Quý Hoài Niệm không chấp nhận tình yêu của Tống Khinh, nhưng cũng chưa từng kiên định từ chối.

Tống Khinh cho rằng ban nãy cậu mượn câu chuyện để bày tỏ lựa chọn từ chối của mình.

Quý Hoài Niệm: "..."

"Ý của tôi là…" Cậu dừng lại, sau đó nhướng mày cười, nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết – –

"Anh là người duy nhất em ôm trong mưa."