Xuyên Sách: Xuyên Thành Đứa Nhỏ Trong Tổ Đối Chiếu Tại Chương Trình Du Lịch Cùng Con Cái

Chương 1: Trùng sinh

“Buổi tối hôm nay thật sự không mở máy sưởi cho nó?”

“Dì à, hôm sau tiết mục liền bắt đầu quay, chúng ta muốn cho anh Hoài Thư cùng người phụ nữ kia ly hôn sớm một chút, không ra tay ở thằng nhóc được sao? Dì lại không phải không biết, anh Hoài Thư để ý thằng nhóc này nhất.”

Người phụ nữ có chút do dự:“ Kia không phải còn có một ngày sao? Nếu là cho nó bị cảm lạnh, dượng của con……”

Cô gái trẻ nói tiếp: “Cho nên mới phải tốn hai ngày! Buổi tối hôm nay tắt máy sưởi, cũng không làm gì khác, chỉ cần đắp chăn đàng hoàng, ngày hôm sau cũng nhìn không ra bất thường, chờ đến buổi tối ngày mai, chúng ta lại…… Đến lúc đó sao dượng sẽ nghi ngờ dì? Diệp Thanh Thanh còn đang bệnh lại bị Quý Vãn dẫn đi quay tiết mục, đến lúc đó bị anh Hoài Thư và dượng biết, không chừng còn tức giận với Quý Vãn!”

……

Âm thanh ở cửa không lớn, nhưng có thể truyền tới lỗ tai của Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh nằm ở trên giường, giơ tay chân nhỏ nhắn của mình, trong lúc nhất thời có chút trầm mặc.

Diệp Thanh Thanh đã chết, sau đó cậu lại sống.

Không sai, Diệp Thanh Thanh xuyên sách.

Cậu xuyên vào một quyển sách bắt đầu với chương trình du lịch cùng con cái, trở thành tổ so sánh với một nhà vai chính, ở chương trình, một nhà vai chính vợ chồng ân ái, con trai thông minh lanh lợi được người xem nhất trí yêu thích.

Mà một nhà Diệp Thanh Thanh, cha mẹ bằng mặt không bằng lòng, nguyên chủ vụng về ác độc, chương trình chiếu ra liền bị mắng.

Sau khi chương trình kết thúc, cha mẹ nguyên chủ ly hôn, hai bên đều bận rộn với công việc của mình, tự nhiên xem nhẹ đứa con ba tuổi.

Vì người trông trẻ sơ suất, nguyên chủ đi lạc bị bắt, cuối cùng rơi vào một kết cục thê thảm.

Diệp Thanh Thanh nằm ở trên giường, vốn dĩ suy nghĩ đang như đi vào cõi thần tiên, liền nghe được cuộc đối thoại ác độc này ở cửa, nháy mắt liền đem suy nghĩ của mình kéo trở về.

Rõ ràng vừa mới sống lại, cậu lập tức phải đánh quái sao?

Tiết tấu của phó bản này còn rất nhanh.

Chẳng qua xem ra cha mẹ nguyên chủ sẽ ly hôn, cũng không nhất định là bởi vì tình cảm bất hòa, còn có thể là vì những tiểu nhân này châm ngòi.

Ký ức của đứa trẻ ba tuổi không nhiều lắm, cho nên Diệp Thanh Thanh không tốn bao nhiêu thời gian liền rõ ràng thân phận của hai người ở cửa.

Hai người kia đều phụ trách chăm sóc nguyên chủ, người lớn tuổi là vợ kế của ông nội Diệp Thanh Thanh, Mạnh Bội Liên, còn người còn lại là cháu gái của Mạnh Bội Liên, Kiều Ngưng.

Mà Hoài Thư hai người kia nhắc đến, tự nhiên chính là cha của Diệp Thanh Thanh.

Diệp Chấn Hưng vì sao cưới Mạnh Bội Liên, nguyên chủ không biết, nhưng lại biết Kiều Ngưng vẫn luôn thích Diệp Hoài Thư, nguyện vọng lớn nhất chính là làm Quý Vãn, mẹ của Diệp Thanh Thanh, cùng Diệp Hoài Thư ly hôn, sau đó cô ta sẽ là bà chủ của ngôi nhà này.

Dã tâm thật lớn đó!

Cha mẹ nguyên chủ ly hôn, bản thân mình không phải sẽ bị lạnh nhạt sao?

Tuy rằng cậu xuyên thành một đứa trẻ ba tuổi tạm thời thật sự làm Diệp Thanh Thanh có chút khó có thể tiếp thu, chẳng qua nghĩ đến chính mình nếu đã thành như vậy, Diệp Thanh Thanh không thể không vì tương lai của mình mà suy xét.

Kiều Ngưng muốn thượng vị, nghĩ cũng không cần nghĩ!

Thân thể Diệp Thanh Thanh lúc trước không tốt, tuy rằng ba mẹ không yêu cậu, nhưng từ lúc cậu nhớ được đến năm mười lăm tuổi, cậu cũng không phải chịu uất ức gì.

Chân nhỏ đầy thịt của cậu ở trên giường nhẹ nhàng lắc lư, đôi mắt tròn xoe dạo qua một vòng, sau đó nhìn quần áo trên người mình, cậu chậm rì rì mà từ trên giường ngồi dậy.

Hiện tại bên ngoài, hai người đang lập kế hoạch muốn làm cho cậu bị cảm lạnh, Diệp Thanh Thanh khẳng định sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Bị bệnh quá khó chịu, Diệp Thanh Thanh bị bệnh suốt mười lăm năm, xuyên sách còn muốn cho cậu bị bệnh, vậy thật sự quá không hợp lý.

Không phải muốn cho cậu bị cảm lạnh, sau đó làm Quý Vãn bị hiểu lầm sao.

Này còn không đơn giản, để cho cậu, Diệp Thanh Thanh giúp bọn họ đi!

Diệp Thanh Thanh ngồi dậy, tay nhỏ nhanh nhẹn mà cởϊ qυầи áo trên người mình.

Phòng mở máy sưởi rất ấm áp, Diệp Thanh Thanh chỉ để lại cho mình một cái qυầи ɭóŧ nhỏ cũng không cảm thấy lạnh, cậu từ trên giường chậm rì rì mà bước xuống thảm, sau đó lập tức đi tới công tắc máy sưởi, không chút do dự tắt máy.

……

Ở cửa.

Mạnh Bội Liên sau khi nghe cháu gái phân tích, rốt cuộc cũng đồng ý: “Vậy nhất định phải chú ý, hôm nay dượng của con còn ở trong nhà, chúng ta phải cẩn thận, hơn nữa dượng con mỗi đêm trước khi ngủ còn muốn tới xem nó, con muốn tắt máy sưởi, tốt nhất là chờ dượng của con ngủ rồi lại tắt.”

Kiều Ngưng chính là chờ những lời này, cô ta lập tức tiến lên ôm chặt Mạnh Bội Liên: “Con biết dì thương con nhất! Dì yên tâm đi, buổi tối con nhất định sẽ cẩn thận!”

Mạnh Bội Liên nhìn mặt cháu gái, trên mặt bất đắc dĩ tươi cười.

Bà ta đã sớm biết cháu gái đối Diệp Hoài Thư có tâm ý, lúc trước không giúp cô ta cũng là vì e ngại Diệp Chấn Hưng.

Bà ta là vì cái nhà này mà suy nghĩ, nhưng Diệp Chấn Hưng lại không nghĩ như vậy!

Nghĩ đến đây, Mạnh Bội Liên liền nắm chặt tay.

Bà ta không làm bà chủ của cái nhà này được, vậy chỉ có thể để cháu gái bà ta làm, dù sao đi nữa, tuyệt đối không thể để cái nhà này rơi vào tay Quý Vãn!

Nghĩ đến đây, cục tức trong lòng Mạnh Bội Liên rốt cuộc cũng tan, bà ta thở dài, vỗ vai cháu gái: “Được, nếu thằng nhóc kia đã ngủ, chúng ta cũng đi về trước đi.” Lại nói nhỏ, “Con lại đây trễ chút là được.”

Kiều Ngưng nhanh chóng gật đầu, kéo tay Mạnh Bội Liên, chuẩn bị cùng bà ta về phòng.

Hai người vừa mới xoay người, liền gặp Diệp Chấn Hưng đang bước lên lầu.

Trên mặt Mạnh Bội Liên tức khắc treo lên một nụ cười, buông tay cháu gái ra, bước nhanh tiến lên: “Bận xong rồi? Có mệt hay không, tôi bảo làm phòng bếp hầm canh nhân sâm gà đen, mang tới cho ông?”

Diệp Chấn Hưng nhàn nhạt mà nhìn bà ta một cái: “Không gấp, tôi đi xem Thanh Thanh, thằng bé ngủ rồi?”

“Ngủ rồi,” Kiều Ngưng cười đáp, nhìn Mạnh Bội Liên bên cạnh Diệp Chấn Hưng,“ Vừa rồi lúc dì dỗ nó ngủ, nó còn nghịch ngợm, đạp dì vài lần, rồi mới không tình nguyện nhắm mắt lại ngủ.”

Diệp Chấn Hưng nghe xong những lời này liền nhăn mày, ông ta nắm quyền ở tập đoàn nhà họ Diệp nhiều năm, đã sớm tạo thành thần thái không giận tự uy, thấy sắc mặt ông ta khẽ đổi, trong lòng Kiều Ngưng vui vẻ.

Nhưng Mạnh Bội Liên có chút không tán thành mà nhìn cô ta một cái.

Kiều Ngưng không quan tâm nhiều như vậy.

Lời này của cô ta chính là cố ý nói cho Diệp Chấn Hưng nghe, cô ta vốn dĩ không thích đứa con mà Quý Vãn Sinh, chờ đến lúc Quý Vãn cùng Diệp Hoài Thư ly hôn, cô ta lại cùng Diệp Hoài Thư kết hôn, thằng nhóc này tự nhiên đưa đi càng xa càng tốt.

Diệp Chấn Hưng vốn dĩ cùng Diệp Thanh Thanh không thân cận, cô ta phải làm Diệp Chấn Hưng càng chán ghét Diệp Thanh Thanh, chỉ có càng chán ghét, đến lúc đó cô ta muốn đem Diệp Thanh Thanh đưa đi mới có thể càng dễ dàng.

“Như thế nào đột nhiên lại đá người?” Quả nhiên, Diệp Chấn Hưng dừng bước, nghiêng đầu hỏi Mạnh Bội Liên.

Mạnh Bội Liên trong lòng thình thịch, có chút oán trách cháu gái lỗ mãng, nhưng là vẫn theo Kiều Ngưng, thuận miệng nói dối: “Ai, trẻ con mà, chính là nghịch ngợm, hôm nay tôi không làm theo ý nó, nó liền náo loạn với tôi. Nhưng mà tay chân nó cũng nhẹ, không đau.”

Nói xong, Mạnh Bội Liên còn lộ ra một nụ cười, giống như thật sự không thèm để ý.

Diệp Chấn Hưng nghe đến đó, sắc mặt đã đen.

Bọn họ ngày thường bận làm việc, ăn, mặc, ở, đi lại của Diệp Thanh Thanh đều giao cho Mạnh Bội Liên chăm sóc, nó có thể đối xử như vậy với người đã chăm sóc nó từ bé, vậy sau này khi trưởng thành không phải còn hỗn hơn?

Kiều Ngưng quan sát biểu tình của Diệp Chấn Hưng, kịp thời nói thêm: “Dượng cũng đừng nóng giận, Thanh Thanh chính là nghịch ngợm một chút. Khoảng thời gian trước còn tốt, cũng không biết hai ngày nay là làm sao vậy, mỗi lần ngủ luôn làm ầm ĩ.”

Rốt cuộc khoảng thời gian trước Quý Vãn mới vừa đem Diệp Thanh Thanh ra ngoài chơi một đoạn thời gian, Kiều Ngưng chỉ thiếu không nói rõ là Quý Vãn dạy hư Diệp Thanh Thanh.

Quả nhiên, nghe xong những lời này của cô ta, sắc mặt của Diệp Chấn Hưng lại khó coi vài phần.

Kiều Ngưng vừa lòng nhìn biểu tình của Diệp Chấn Hưng, hướng Mạnh Bội Liên chớp chớp mắt.

Diệp Chấn Hưng nguyên bản còn muốn đi xem Diệp Thanh Thanh, lúc này cũng hoàn toàn không có tâm trạng, xoay người liền chuẩn bị xuống lầu: “Được rồi, trời đã khuya, hai người cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Nghe được những lời này của ông, trên mặt Kiều Ngưng cùng Mạnh Bội Liên đều là nụ cười thực hiện được ý định.

Kiều Ngưng hướng Mạnh Bội Liên đưa mắt ra hiệu, Mạnh Bội Liên đi nhanh đuổi kịp Diệp Chấn Hưng: “Không xem đứa nhỏ sao? Tôi đi phòng bếp múc canh cho ông, ông uống rồi lại nghỉ ngơi……”

Kiều Ngưng nhìn bóng dáng hai người đi xa, cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị rời đi.

Còn không chờ cô ta xoay người, phía sau liền truyền đến một giọng nói mềm mại ——

“Dì, hiện tại con có thể mặc quần áo chưa?”

Bước chân Kiều Ngưng khựng lại, trong lòng lộp bộp một chút.

Cô ta không tin quay đầu, chỉ thấy Diệp Thanh Thanh trần trụi thân mình, trên tóc còn dính nước, khuôn mặt trắng nõn lúc này một tia máu cũng không có, đôi mắt đen nhánh mở to không chớp mà nhìn chằm chằm cô ta.

Thanh âm của Diệp Thanh Thanh không lớn, lại vừa lúc có thể truyền tới tai hai người phía trước.

Diệp Chấn Hưng dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Kiều Ngưng lúc này cuối cùng mới phản ứng lại, duỗi tay muốn đem Diệp Thanh Thanh đuổi vào trong phòng, lại không ngờ Diệp Thanh Thanh bước đôi chân ướt dầm dề, trực tiếp từ phía sau cửa mà chạy ra tới, sau đó giống như một đạn pháo nhỏ, lập tức hướng đến Diệp Chấn Hưng chạy tới.

Đèn hành lang rất sáng, khi Diệp Thanh Thanh chạy ra, Diệp Chấn Hưng lập tức thấy cậu.

Đứa trẻ ba tuổi, vào đêm lạnh, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ siêu nhân, trên người ướt dầm dề, khuôn mặt nhỏ trắng đến dọa người. Cậu lộc cộc chạy đến trước mặt Diệp Chấn Hưng, nhìn người trước mặt dường như sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Kiều Ngưng, như là đang do dự còn muốn chạy hay không.

Diệp Chấn Hưng nhìn đến dáng vẻ này của Diệp Thanh Thanh, sắc mặt lập tức liền trầm xuống: “Diệp Thanh Thanh, quần áo của con đâu?”

Diệp Thanh Thanh nghe được lời này lập tức bị dọa đến run, cũng không biết là bởi vì lạnh hay là vì những lời này quá dọa người, thân mình bỗng nhiên bắt đầu run rẩy.

Diệp Chấn Hưng sao còn hỏi gì nữa, nhanh chóng tiến lên, một tay đem cậu ôm vào lòng, dùng áo khoác của mình bọc lấy cậu.

Diệp Chấn Hưng nén giận hỏi: “Không phải con đang ngủ sao? Lại nghịch ngợm cái gì?”

Diệp Thanh Thanh mím môi, biểu tình lập tức có chút uất ức.

Lúc Mạnh Bội Liên cùng Kiều Ngưng cho rằng cậu lại sẽ giống lúc trước không quan tâm gì mà náo loạn nói sợ hãi, chỉ thấy Diệp Thanh Thanh đột nhiên vươn tay nhỏ mum múp thịt, nhẹ nhàng túm chặt cổ áo Diệp Chấn Hưng.

Mạnh Bội Liên: “?”

Kiều Ngưng: “!”

Diệp Thanh Thanh ngày thường không phải sợ Diệp Chấn Hưng nhất sao? Sao hôm nay không chỉ ôm còn không náo loạn?

Không biết vì sao, Mạnh Bội Liên đột nhiên liền có một loại dự cảm không tốt, mí mắt phải bắt đầu nhảy lên kịch liệt.

Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe được âm thanh Diệp Thanh Thanh khóc nức nở nói: “Ông nội, con không có nghịch ngợm, là dì nói muốn cùng con chơi trò chơi.”

Nói xong, Diệp Thanh Thanh quay đầu lại uất ức nhìn Kiều Ngưng.

Kiều Ngưng theo bản năng đề cao âm lượng: “Ta khi nào nói muốn cùng ngươi chơi trò chơi?”

Lông mày của Diệp Chấn Hưng cũng nhíu lại, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta ôm Diệp Thanh Thanh mà đứa nhỏ này không có làm ầm ĩ, ôm đứa nhỏ ba tuổi vào trong ngực có cảm giác mềm mại, trên người còn có mùi sữa, trong lúc nhất thời Diệp Chấn Hưng có chút không muốn buông ra đứa nhỏ ra, nghe vậy tức giận trong giọng nói cũng tiêu tán không ít: “Chơi trò chơi gì?”

Diệp Thanh Thanh hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cùng một đôi mắt đen nhánh, trong mắt còn vương chút nước, thanh âm non nớt, lại làm trái tim Mạnh Bội Liên và Kiều Ngưng lạnh băng, run sợ ——

“Trò chơi làm sao có thể sinh bệnh bệnh ạ.”

-----------------------

P.S: Lần đầu dịch truyện, mong mọi người góp ý, mình sẽ sửa chữa.