Giả Ngoan Thật Đáng Xấu Hổ

Chương 8

Hai là quy đổi thành giá trị hối cải với tỷ giá hối đoái 10000:1

Giám ngục cầm lấy tấm thẻ ngân hàng, quẹt thẻ kiểm tra: “Bên trong có một triệu ba trăm hai mươi nghìn, cậu muốn đổi toàn bộ?”

Nam sinh đứng ngay phía sau lưng Triệu Hành không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở: “Người anh em này, mười nghìn đồng chỉ có thể đổi được một giá trị hối cải thôi, giá trị hối cải cũng sẽ không thể đổi ngược lại thành tiền được. Tôi nghe nói những người bình thường ở nơi đây đều có thể thu hoạch được một điểm giá trị hối cải sau một ngày làm việc, nếu anh có nhiều tiền như thế thì chi bằng cứ tiết kiệm đi, để sau này ra ngoài lại tiếp tục tiêu xài.”

Triệu Hành không quan tâm đến cậu ta, lặp lại lời giám ngục: “Toàn bộ.”

Sau khi giám ngục giao dịch xong xuôi, đưa thẻ lại cho Triệu Hành còn thuận miệng hỏi: “Đây không phải lần đầu tiên cậu đến chỗ này nhỉ?”

Triệu Hành đáp “Ừ” một tiếng, xoay người rời đi.

Sau khi cậu nam sinh phía sau nghe thấy lời này đã vội vã đuổi theo Triệu Hành: “Người anh em này, nếu như đây không phải là lần đầu tiên anh đến nơi này thì chắc là anh rất quen thuộc với nơi này đấy nhỉ... Tôi thấy anh còn rất trẻ, có lẽ hai chúng ta ngang ngang tuổi nhau, tôi tên là Chu Minh, năm nay 19 tuổi, còn anh thì sao?”

Hôm nay Triệu Hành vừa mới đυ.ng độ với bốn tên đàn em ngu ngốc, bây giờ cậu không hề có ý định tiếp tục thu nhận thêm đàn em nữa.

Thế nên giọng điệu của cậu vô cùng thiếu kiên nhẫn: “Cút đi.”

Chu Minh sửng sốt một hồi.

Nhưng có lẽ do tinh thần của Triệu Hành đã mỏi mệt nên sức uy hϊếp không đủ, hoặc có lẽ bởi vì Chu Minh thật sự muốn tìm một người có kinh nghiệm dắt mình đi theo. Thế nên cậu ta chỉ dừng tại chỗ hai ba giây đã lập tức kéo va li chạy tới: “Anh này, sau này em sẽ gọi anh là anh nhé? Anh bị đưa đến đây vì tội danh gì vậy ạ? Lần trước anh tới vì tội gì? Anh có thể nói cho em biết giá trị hối cải có những tác dụng gì không...”

Ồn ào quá.

Triệu Hành dừng chân.

Chu Minh mừng rỡ, lập tức bước đến trước mặt cậu: “Anh, anh nói cho em biết đi, giá trị hối cải này rốt cuộc có tác dụng đặc biệt gì mà đáng để anh bỏ ra nhiều tiền như vậy đổi lấy nó?”

Triệu Hành đột ngột đá một cú vào bắp chân của Chu Minh.

Chu Minh không thể khống chế được, quỳ rạp xuống mặt đất. Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hành, cả gương mặt chứa đầy sự kinh ngạc và đau đớn.

Triệu Hành cười lạnh một tiếng: “Tao bảo mày cút, mày nghe không hiểu sao?”

Không ai nghĩ có người mới đến đây ngày đầu tiên đã ra tay đánh người khác.

Hầu hết ánh mắt của mọi người đều tập trung lại nơi này.

Ngay cả giám ngục cũng nhìn về phía họ.

Chu Minh đau đớn đến độ bắp chân run lẩy bẩy, cậu ta cố gắng đứng lên, mờ mịt quay đầu nhìn giám ngục.

Nhưng điều khiến cậu ta thất vọng chính là, giám ngục chẳng hề quan tâm, cũng không có ý định tới trừng phạt “hành vi xấu xa” này của Triệu Hành.