"Ừm? Bé cưng Lạc Lạc sao không nói gì thế? Bị dọa rồi đấy à?”
Tiếng nói của cậu thiếu niên rất trầm thấp mà quyến rũ, cực kỳ êm tai. Cậu thì thầm giống như đang chuyện trò với người mình yêu nhưng nét mặt lại mang theo ý cười vô cùng tàn độc.
Giống như một con mèo to mới tóm được miếng mồi.
Dương dương đắc ý, thích làm gì thì làm, chuẩn bị giày vò người ta đến chết, vui sướиɠ và ác ý trong mắt không hề che đậy.
-- Vẫn đáng yêu hệt ngày còn thơ bé.
Chỉ có điều, hồi còn bé con mèo to này luôn lôi kéo Lạc Minh Sơn cùng nhau đi giày vò kẻ địch khác.
Mà bây giờ kẻ địch đã biến thành chính bản thân Lạc Minh Sơn.
Lạc Minh Sơn khó nhọc mở mắt ra, đôi đồng tử trong veo được ánh đèn chiếu sáng tựa như đã vỡ vụn thành từng chấm nhỏ, lại hình như có ánh nước dâng lên. Hàng lông mi của anh run rẩy, bờ môi tái nhợt nhuốm máu, bởi vì khó thở nên gương mặt đã đỏ bừng lên.
Triệu Hành siết chặt tay thêm từng chút từng chút một.
Khuôn mặt thiếu niên càng thêm đỏ hơn, hô hấp càng lúc càng yếu, cần cổ cong lên, đôi đồng tử trong veo vô thức nhiễm lên cảm xúc cầu khẩn và đau khổ. Dường như anh không hề biết rằng, dáng vẻ của anh lúc này ngược lại còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho người ta muốn bắt nạt anh hơn nữa.
Mấy gã đàn ông vây xung quanh bắt đầu thở dốc khó nhọc.
Nhưng tất cả mọi người đều biết – không thể tiếp tục được, nếu tiếp tục người sẽ chết mết.
Dù sao cậu thiếu niên xinh đẹp kia thoạt nhìn qua đã thấy yếu ớt, giống như con chuồn chuồn có đôi cánh mỏng manh, chỉ nhẹ nhàng bóp nó đã bể nát.
Trương Thăng – kẻ ban nãy đang giằng co với thiếu niên kịp phản ứng lại, tiến lên phía trước một bước muốn ngăn cản Triệu Hành.
Nhưng gã còn chưa mở miệng, Triệu Hành đã buông tay, bỏ qua cho thiếu niên nọ.
Thiếu niên tựa như kẻ suýt chết chìm, há miệng thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng tựa như mới bị thiêu, l*иg ngực chập trùng mãnh liệt. Anh vừa đau vừa sợ, toàn thân run rẩy nhưng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Giống như đã lâm vào trong cơn tuyệt vọng cùng cực mà yên tĩnh không hề hòa hợp với tất cả mọi người.
Một giây sau đó, một màn trước mặt bị người ta tàn nhẫn phá vỡ.
Triệu Hành không hề thương hương tiếc ngọc xốc anh lên, kéo anh ném vào trong phòng.
Sau đó cậu tiện tay kéo một chiếc khăn lau sạch sẽ trong phòng lau sạch tay mình, lại đi về kéo vali của bản thân, nhìn Trương Thăng, mở miệng: “Tôi có chút chuyện cũ muốn ôn lại cùng anh ta, mời anh đến vào lần khác vậy.”
Lời của cậu vô cùng khách khí nhưng thủ pháp ra tay đánh người hung ác dã man cùng sự tàn nhẫn chưa tan sạch nơi hai đầu lông mày đã tỏ rõ đây chẳng phải người hiền lành gì.
[Tinh--]
[Triệu Hành, trừ 15 điểm, số dư còn lại: 115 giá trị hối cải]
Một trăm mười lăm giá trị hối cải!