Nam Chính Sủng Tui Quá, Phải Làm Sao Giờ?

Quyển 1 - Chương 7.3

Người ta tốt xấu gì cũng là một người đẹp, ngay cả nhìn anh cũng không liếc mắt một cái luôn à?

Thiết lập trai thẳng ngựa giống(*) của anh đâu rồi? Lẽ nào bị vỡ rồi hả, anh giai.

(*)Chỉ nhân vật nam chính trong tiểu thuyết tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, giống như một con ngựa giống, giao phối bất kể đối tượng. Mỹ nữ xuất hiện trong tiểu thuyết bất kể có tình cảm hay không đều bị nhân vật chính đẩy ngã, lúc đẩy ngã đều sẽ kèm theo mô tả tìиɧ ɖu͙©.

Trình Mộ bất đắc dĩ thở dài, hỏi: "A Trạch, em thật sự cảm thấy thế giới này là một quyển tiểu thuyết ư?"

Thường Trạch hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Cậu chưa từng cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, mỗi lần trước khi cậu làm nhiệm vụ đều sẽ đọc thế giới trong tiểu thuyết đó mười mấy lần, nhớ tất cả các tình tiết trong đó.

Cho dù là những tình tiết nhỏ không đáng kể trong tiểu thuyết, cuối cùng đều sẽ diễn ra trong thực tế, làm sao cậu có thể nghi ngờ đây.

Trình Mộ lại hỏi cậu: "Vậy tất cả những gì đang xảy ra bây giờ, có hoàn toàn giống với trong tiểu thuyết không?"

Thường Trạch sửng sốt.

"Cốt truyện" hiện tại khác xa so với trong truyện gốc 18.000 dặm.

Rõ ràng là giai đoạn đầu của mạt thế, Trình Mộ cũng đã là dị năng giả cấp SSS ngũ hệ.

Không đúng, đây là bởi vì Trình Mộ sống lại.

Cậu lập tức trả lời: "Bởi vì ca ca sống lại, đương nhiên không giống."

Trình Mộ cười, không phủ nhận lời của Thường Trạch, hỏi tiếp: "Vậy kiếp trước thì sao, trong tiểu thuyết anh có hậu cung, cuối cùng anh có hậu cung không?"

"Đó chẳng phải do bị em phá..." Thường Trạch nói được một nửa, bỗng nhiên hiểu ra.

Trình Mộ từ từ giải thích: "Em đã thay đổi "số phận" của anh, chứng tỏ diễn biến của thể giới này chắc chắn sẽ không kết thúc giống cốt truyện của tiểu thuyết."

"Khi sự thay đổi này quá nhiều, diễn biến ở thế giới hoàn toàn khác với cốt truyện của tiểu thuyết, vậy còn có thể nói thế giới này chính là quyển tiểu thuyết đó được sao?"

"Không thể. Thế giới vẫn sẽ tiếp diễn, nhưng tiểu thuyết thì chết. Thế giới vĩnh viễn là thế giới, mà tiểu thuyết vĩnh viễn chỉ là những con chữ mà thôi."

"Có lẽ trong quá khứ tiểu thuyết có thể đại diện cho thật sự xảy ra, nhưng bây giờ em đã thay đổi tất cả."

"Em đã thay đổi anh, em đã thay đổi thế giới."

"Anh chưa từng có hậu cung, em cũng không có chị dâu."

Gió mát thổi qua, Trình Mộ xoa đầu Thường Trạch, nhếch môi cười: "Bây giờ, anh chỉ có em."

Lý Nha Nha yên lặng đứng xem: "..."

Hai con người này, đang nói chuyện khó hiểu và kinh hãi thế tục, cuối cùng lại biến thành những lời lẽ sến rện như vậy.

Thật là... Bỏ đi, mình chỉ là một người ăn dưa thôi mà.

***

Dưới bầu trời quang đãng, hai chiếc Mercedes đang lao đi với tốc độ không đổi trên đường.

Bất cứ nơi nào Mercedes đi qua, những con tang thi lang thang đều ngọn lửa cuồng nộ ngút trời đốt thành tro, sau đó lại bị luồng gió mạnh thổi bay sang hai bên, dọn ra một con đường sạch sẽ.

Thường Trạch nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, không biết Trình Mộ muốn lái xe đi đâu.

Nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, Trình Mộ đi đâu thì cậu đi đó, cứ đi theo Trình Mộ là được rồi.

Trình Mộ đột nhiên hỏi: "Anh muốn xây một khu an toàn, A Trạch cảm thấy thế nào?"

Hương Trạch đồng ý cả hai tay hai chân: "Ý tưởng tuyệt vời."

Trong tiểu thuyết gốc, Trình Mộ cũng không xây khu an toàn của riêng mình, mà thay vào đó di chuyển giữa một số khu an toàn, vừa phải đối mặt với mối đe dọa từ tang thi và sinh vật biến dị, lại còn phải đối phó với vòng xoáy tranh giành quyền lực.

Có vẻ mệt mỏi.

Chẳng phải tự mình xây dựng một khu an toàn sẽ tốt hơn nhiều hay sao?

Bây giờ Trình Mộ đã có thực lực, cũng có đầy đủ vật tư, đây là một lựa chọn sáng suốt nhất.

Nhận được sự ủng hộ của Thường Trạch, khóe môi Trình Mộ nhếch lên, giải thích lý do: "Anh muốn đẩy nhanh phục hưng của nền văn minh, để A Trạch được chơi trò chơi mới, nghe nhạc mới, xem phim mới, để chúng ta có thể ăn thức ăn ngon trên đường phố, đến khu vui chơi giải trí, cùng nhau xem phim... Anh muốn xây dựng một khu an toàn như vậy."

Hai mắt Thường Trạch sáng lên, vui vẻ nói: "Em cũng muốn giúp đỡ."

Trình Mộ đề nghị: "A Trạch đẹp trai như thế này, hay là đóng một bộ phim đi!"

"Hả?" Thường Trạch cảm thấy bất ngờ với đề nghị này, nhưng được Trình Mộ khen đẹp trai, cậu không khỏi đỏ mặt: "Nhưng mà, em chưa từng đóng phim."

Trình Mộ nói: "Không sao, anh cũng chưa đóng phim bao giờ."

Hương Trạch lại bối rối: "Hả?"

Trình Mộ giải thích: "Ý của anh là, chúng ta cùng nhau đóng phim."

Cùng Trình Mộ đóng phim ở mạt thế?

Thường Trạch đột nhiên có chút hứng thú.

Tuy cậu chưa từng đóng phim, nhưng có kinh nghiệm sắm vai các nhân vật trong tiểu thuyết, cậu tự cho rằng diễn xuất của mình không quá tệ.

Hơn nữa cậu có thể thay đổi ngoại hình, sau khi tiến hóa lên cấp siêu, việc cậu có thể biến thành những sinh vật thần thoại như rồng, Phượng hoàng hay Kỳ Lân cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nếu như phải quay bộ phim huyền huyễn, vậy thì hoàn toàn không cần thêm hiệu ứng đặc biệt nào cả, Trình Mộ sử dụng toàn bộ dị năng của mình đã là hiệu ứng đặc biệt mạnh nhất rồi.

Đề nghị đóng phim này, không ngờ lại không tồi.

Thường Trạch gật đầu đồng ý: "Được."

Trình Mộ khẽ thở dài: "Có điều, chuyện này phải đợi một thời gian nữa mới thực hiện được. Hiện tại chúng ta thiếu biên kịch, đạo diễn, quay phim chuyên nghiệp và các thiết bị liên quan. Anh cũng không muốn để cho A Trạch quay mấy bộ phim kém chất lượng."

Thường Trạch cũng không thất vọng: "Em có kiên nhẫn chờ đợi."

Cậu tin tưởng, khu an toàn do Trình Mộ tự tay thành lập, sẽ nhanh chóng phát triển.

Trình Mộ cười nói: "Anh cũng có kiên nhẫn chờ cùng với A Trạch."