Tôi Và Nam Phụ Pháo Hôi "Dẫu Lìa Ngó Ý Còn Vương Tơ Lòng"

Chương 3.3

Hứa Sâm Luân đã thông qua được vòng thử vai, tâm trạng vui vẻ. Sau khi rời khỏi tòa cao ốc, anh mở khóa một chiếc xe đạp cho thuê và từ từ đạp xe về nhà. Nhưng tâm trạng vui vẻ của anh lại bị cắt ngang khi nhận được cuộc điện thoại của Ngụy Tĩnh Hương.

"Hứa Sâm Luân! Mày đừng quên tối nay phải đến chỗ của giám đốc Lý. Nếu không đi, mày đừng mong diễn tiếp, cho mày cuốn gói khỏi giới giải trí này là chuyện dễ như trở bàn tay đối với ông ta!"

Hứa Sâm Luân đưa điện thoại ra xa, cứu vớt lỗ tai đang bị âm thanh kỳ dị tra tấn. Đầu bên kia điện thoại đang kêu gào, còn Hứa Sâm Luân mặt không đổi, kết thúc cuộc gọi. Chuyện tới nước này, anh không thể không giải quyết mớ hỗn độn của nguyên thân để lại. Hiện tại Hứa Sâm Luân không tiền không quyền, lại nhiều tai tiếng, chống lại giám đốc Lý thì chẳng khác gì con kiến mà kiện củ khoai. Đêm nay chắc chắn mình sẽ không đến chỗ giám đốc Lý, nhất định phải tìm ra cách khác mới được.

Lúc Hứa Sâm Luân đang suy nghĩ, một chiếc xe Bentley màu đen đậu lại cạnh anh, người lái xe mặc một bộ âu phục màu đen cùng với giày da đi xuống xe.

"Ngài Hứa, không biết ngài có rảnh hay không, ông chủ của chúng tôi muốn được gặp ngài."

Tần Triết Phong đang ngồi trong phòng tổng thống, tay cầm thông tin cá nhân của Hứa Sâm Luân. Từ trợ lý, anh ấy biết được, buổi tiệc rượu tối qua, có người sắp xếp cho anh ấy một vị “thiếu gia”, ai ngờ được Hứa Sâm Luân lại bị nhầm thành vị “thiếu gia” kia, mơ mơ màng màng vào phòng của anh ấy.

Tần Triết Phong tuy đã come out, nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch, không ăn chơi sa đọa. Chuyện này thực sự khiến anh ấy kinh tởm, anh ấy dự định sẽ cảnh cáo cái người đã đưa ra chủ ý xấu kia. Tần Triết Phong anh ấy từ xưa nay cũng không phải là một người dễ bị trêu chọc. Anh ấy tiện tay nhướng mắt, lật mở thông tin cá nhân của Hứa Sâm Luân, khi nhìn thấy tấm ảnh chụp thì dừng tay lại. Đó là một tấm ảnh chụp góc nghiêng của Hứa Sâm Luân, vừa nhìn đã biết do paparazzi chụp, ảnh chụp mờ mờ không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của cậu trai kia.

Tần Triết Phong mở công ty điện ảnh và truyền hình, trong công ty có không ít tuấn nam mỹ nữ, mặc dù Hứa Sâm Luân có phần nổi bật hơn cả, nhưng vẫn không làm anh ấy chú ý quá nhiều. Điều làm tâm trạng của anh ấy khó có thể bình tĩnh là góc nghiêng của Hứa Sâm Luân khá giống với Hạ Trạch. Hóa ra tối qua không phải là một giấc mơ, có một người nhìn rất giống với Hạ Trạch, đi đến bên anh ấy.

Trợ lý nhìn Tần Triết Phong lật mở vài tờ giấy, liền nói nhiều: "Nghe nói ngôi sao nhỏ này bị người đại diện bỏ thuốc, lợi dụng khi Lý Quang đi ra ngoài nghe điện thoại để trốn đi, lúc này lại bị người khác chặn đứng, đưa vào."

Nói xong trợ lý thấy mình lắm miệng, nhưng lại không nghĩ được là Tần Triết Phong tiếp lời anh ta. "Lúc sau thì sao?"

Trợ lý sửng sốt một lúc lâu, không ngờ rằng ông chủ của mình lại có hứng thú với những chuyện này, tuy nhiên với sự nhanh nhạy đã được anh ta tôi luyện qua những tình huống đời thường, anh ta đã nhanh chóng kể ra những thông tin mà mình đã điều tra được.

"Đêm nay Lý Quang lại đặt một bàn, chỉ tên Hứa Sâm Luân phải đến tiếp rượu, nếu không thì sẽ khiến cho cậu ấy rời khỏi giới giải trí. Lý Quang này lại thích mấy trò tàn bạo, Hứa Sâm Luân mà nằm trong tay hắn ta chắc chắn sẽ bị ép bức đến mức không chịu nổi."

"Đưa Hứa Sâm Luân tới đây. Còn chỗ Lý Quang thì cậu đến giải thích đi."

Trợ lý hơi khϊếp sợ. Không phải chứ? Ông chủ giữ mình trong sạch nhiều năm như thế mà lại làm chuyện này, chưa cho cậu minh tinh kia nếm mùi đau khổ đã là không tệ rồi, nghe ý của ông chủ là còn muốn bảo vệ cậu minh tinh kia nữa sao?

Tần Triết Phong đổi tư thế, thoải mái dựa vào ghế sô pha, phát hiện trợ lý chưa đi. "Còn có việc gì nữa?"

"Không! Không còn gì nữa ạ!" Trợ lý giật mình khôi phục lại tinh thần, lúc đi đến cửa, một tia sét như nổi lên trong đầu anh ta. Ông chủ không phải coi trọng ngôi sao kia chứ? Không lẽ là muốn bao dưỡng cậu minh tinh kia?

Trợ lý Phùng nghe tin Hứa Sâm Luân đi thử vai, lái xe đến chở anh. Vừa đến gần công ty điện ảnh và truyền hình Mốc Tử đã thấy một chàng trai một chân chống xe, một tay giữ ghi đông, tay kia cầm điện thoại.

Trợ lý Phùng dừng xe, thấy mặt Hứa Sâm Luân không đổi, kết thúc cuộc gọi. Trong lòng của anh ta cũng đoán được chuyện gì, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp như trước.

"Hứa tiên sinh, không biết ngài có rảnh hay không, ông chủ của chúng tôi muốn được gặp ngài."

Hứa Sâm Luân nghe vậy thì nhíu mày.

"Ông chủ của chúng tôi biết được Hứa tiên sinh dạo này đang gặp phải phiền toái không nhỏ, nếu ngài theo chúng tôi một chút, ông chủ của chúng tôi có thể giúp ngài giải quyết phiền toái."

Hứa Sâm Luân kinh ngạc. Anh đánh giá trợ lý Phùng từ trên xuống dưới, nghiền ngẫm cười cười.

"Đi thôi, tôi đi với các người chuyến này."

"Ông chủ của các người là ai?" Hứa Sâm Luân tò mò ngồi lên xe.

"Ngài tới nơi sẽ tự khắc biết."

Quả nhiên. Hứa Sâm Luân bĩu môi, nhàm chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Không nói anh cũng có thể đoán ra người kia.

"Đến nơi rồi."