Trương Hạn trở về một mình trong đêm tối. Cổng gỗ của Chi Tử Viện qua nhiều năm dầm mưa dãi nắng đã bạc màu, có dấu hiệu bị mối mọt và mục nát. Lúc Trương Hạn đẩy vào, chiếc cửa kêu lên kẽo kẹt, âm thanh nặng trĩu đến mức chói tai.
phòng ngủ của Trương Hạn phải đi ngang qua hai căn phòng của Vân Nhi và sư phụ. Đêm xuống, bên ngoài văng vẳng tiếng dế kêu nơi bụi cây, tiếng lá xào xạc dưới ánh trăng mờ ảo nghe có chút rợn người. May mắn thay, phòng của Liên Bá vẫn còn sáng đèn, Trương Hạn thở nhẹ ra một hơi, lén nhìn một chút, thấy sư phụ vẫn đang cặm cụi viết khúc nhạc mới.
“Ông dám sao?” Người phụ nữ ấy hét to.
Một đứa lớn xác, một đứa mảnh khảnh mất cả đống thời gian cũng chưa lấy được túi gạo nào, đã vậy còn bị đẩy lùi ra tuốt phía sau. Lục Khải Tầm mệt đứt hơi kéo Trương Hạn lại, nhăn mặt tỏ ý muốn nói không thể giành được nữa đâu, bỏ cuộc thôi. Nào ngờ đâu, tên nhóc mít ướt mà Trương Hạn làm lơ lúc nãy lại xuất hiện trở lại như một vị thần. Cậu cầm hai túi gạo đưa tới trước mặt Trương Hạn, lòng bàn tay lúc này đã đỏ rát vì cầm đồ nặng.
“Lấy cái này đi."
Câu nói không đầu không đuôi của đại thiếu gia làm cho bốn con mắt của Trương Hạn và Lục Khải Tầm chớp chớp vì ngạc nhiên.
“Cái này là…” Trương Hạn ngập ngừng hỏi.
“Nhìn các người không lấy được gạo nên đem đến cho đó.”
Cung Tẫn vênh mặt, vẫn là cái điệu bộ đáng ghét của con nhà giàu. Nhưng lần này Trương Hạn không thấy ghét nữa, chỉ thấy cậu ta cũng đáng yêu đó chứ, y không tự chủ mà nở một nụ cười sáng chói.
Cung Tẫn đặt hai túi gạo xuống đất rồi quay đầu bỏ đi không nhìn lại, không biết vì nắng hay vì nụ cười sáng bừng của người kia mà hai má cậu tự nhiên hây hây đỏ.
“Cám ơn nhé nhóc mít ướt!”
Trương Hạn nói với theo, bởi vì không nhìn thấy mặt Cung Tẫn nên không biết khoé miệng cậu ta vừa nhếch lên, mỉm cười thật nhẹ.
Thật ra Cung Tẫn mới nãy còn tự hỏi khi nào sẽ gặp lại Trương Hạn, cậu rất muốn nhìn thấy y, bây giờ đã được ngay như ý nguyện. Không lẽ Quan Âm linh ứng đến vậy sao?
Lục Khải Tầm liếc nhìn Trương Hạn, thấy khóe mắt y hiện lên ý cười hiếm thấy, lòng hắn hơi khó chịu, dò hỏi.
“Cậu quen thằng nhóc nhà tài phiệt đó sao?”
“Phải, à không chỉ là tình cờ quen thôi. Đêm qua nó đi lạc nên tôi đã dẫn về nhà.”
À thì ra là đêm qua, khi Khải Tầm gặng hỏi thì y lại giấu hắn. Nhìn thằng nhóc đấy thật vênh váo, ăn nói thì không có kính ngữ, lũ người giàu đúng thật là… dạy con trẻ chẳng nên thân. Vậy mà Trương Hạn lại nhìn thằng nhóc đó lâu như thế, còn cười với nó, cảm ơn nó với biệt danh "nhóc mít ướt" nữa. Đúng là khó chịu thật!
Trương Hạn quay qua thấy Khải Tầm cứ nhìn theo bóng lưng Cung Tẫn, gương mặt biến sắc khó coi. Y thúc vào hông hắn một cái rồi nói:
“Ngơ ra đó làm gì? Còn không mau ôm hai túi gạo đi về.”
“Cậu đừng có mà dính tới mấy đứa giàu có, người có tiền không tốt bụng vậy đâu.” Lục Khải Tầm khẳng định như đóng đinh vào ván gỗ, âm điệu có chút hờn dỗi.
Quan tâm làm gì khi lúc này lấy được gạo mới là chuyện tốt nhất, còn mấy cái khác Trương Hạn không để ý tới. Y vung vẩy cánh tay vui vẻ thẳng tiến về nhà không thèm trả lời Khải Tầm, mặc cho hắn ôm hai túi gạo vừa lẩm bẩm, vừa lẽo đẽo đi theo sau.