Khi Đại Bàng Đơn Độc Rơi Xuống

Chương 12: H

"Ngốc à?" Bạch Vân Cốc vỗ vỗ mặt của cậu, "Cởi ra, sau đó ngồi lên."

Cậu cảm giác cơ thể tê dại, "Bạch tiên sinh, tôi, cơ thể của tôi không đẹp."

“Ai nói như vậy?” Giọng nói của Bạch Vân Cốc trầm thấp gợi cảm, ấn bả vai của cậu, “Đứng lên đi.”

Cậu cố gắng đứng dậy, cởϊ qυầи và áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo màu đen và chiếc qυầи ɭóŧ tam giác.

Chiếc qυầи ɭóŧ đã bị căng lên, phía dưới đũng quần ướt rất nhiều.

Cậu đỏ mặt xấu hổ, cố gắng che lại, nhưng cổ tay cậu đã bị hất đi.

"Cởi ra." Bạch Vân Cốc nói.

Cậu mím chặt môi, cởi ra lớp che chắn cuối cùng.

Dươиɠ ѵậŧ bị trói buộc lập tức nhảy ra ngoài.

Bạch Vân Cốc trầm giọng cười khiến cậu vừa xấu hổ vừa áy náy, vừa định cởi bỏ áo ngoài, lại nghe Bạch Vân Cốc nói: "Không cần cởϊ áσ ngoài, chỉ cần kéo lên ngang ngực là được."

Cậu hít một hơi thật sâu, ngoan ngoãn kéo áo xắn lên trước ngực, lộ ra cơ bụng và đầu nhũ hoa trước mặt Bạch Vân Cốc.

Chỉ riêng ánh mắt của Bạch Vân Cốc đã khiến lưng cậu đau nhức.

“Cơ bụng rất đẹp.” Bạch Vân Cốc cười khen, ném chất bôi trơn sang.

“Ngồi lên đi.”

Bạch tiên sinh không bao giờ dùng bαo ©αo sυ khi làʍ t̠ìиɦ.

Hẳn là biết cậu sạch sẽ.

Cậu nuốt nước miếng, bò tới, ngồi lên đùi Bạch Vân Cốc, trên tay cậu bôi đầy dầu bôi trơn, vội vàng nới rộng phía sau, sau đó ôm lấy cơ thể rắn chắc chuẩn bị cho vào, chậm rãi ngồi xuống.

"Ưʍ..." Cơ thể bị kéo căng, cơn đau mong đợi lan tràn như sóng biển, cậu cố gắng chống đỡ cơ thể, cố kìm nước mắt không cho rơi xuống, "nuốt" dươиɠ ѵậŧ vào sâu bên trong hơn.

Bạch Vân Cốc đỡ eo của cậu dựng thẳng lên, vừa mới chạm đến điểm nhạy cảm của cậu, liền ngẩng cao đầu lên, miệng không tự chủ được mà khẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ.

"Bạch tiên sinh, bạch tiên sinh..."

“Ngồi đi.” Bạch Vân Cốc ngữ khí có chút quở trách, gắt gao ôm lấy eo cậu, giữ lấy thế chủ động, từ dưới lên trên xâm nhập vào trong cậu.

Cậu gần như mê muội dưới cú va chạm vừa sướиɠ vừa đau kia, nhưng cậu không dám trái lệnh Bạch tiên sinh, dùng hết sức ưỡn thẳng lưng lên, lúc bị nắn bóp thì xóc nảy lắc lư, như đang lên cơn cuồng phong vậy.

Bạch tiên sinh chưa bao giờ "làm" cậu như thế này.

Phần thắt lưng đau nhức của cậu dường như sắp đứt ra, vỡ vụn trong gió. Hai tay đang cố gắng chống đỡ cơ thể phía sau, ý chí và sự tỉnh táo của cậu như sắp mất dần đi.

Bất ngờ, Bạch tiên sinh chộp lấy lưng cậu, lật cậu nằm xuống giường, khoanh chân lại và tiếp tục xâm chiếm cơ thể của cậu.

“A… a…” Cậu kêu lên một tiếng, chủ động dùng hai tay nắm chặt lấy đầu gối, tận lực mở rộng thân thể, dưới lực va chạm ngày càng dữ dội mà lẩm bẩm:

“Bạch tiên sinh, dừng lại, Bạch tiên sinh..."

Chiếc cằm bị nhéo một cái, nhưng động tác vẫn không dừng lại, liền nghe thấy Bạch tiên sinh hỏi: "Không làm nữa?"

"Ưm …” Cậu khóc lắc đầu, bộ phận mẫn cảm nhất bị lực đạo nghiền nát, không thể chịu nổi, khó khăn nói ra một câu trọn vẹn.

“Nói cái gì?” Bạch Vân Cốc tiếp tục đâm vào phía trước, hung ác đút ngón tay vào trong miệng, “Dừng lại?”

Cậu vô thức mυ'ŧ ngón tay, mắt trở nên mờ mịt,

"Bạch tiên sinh, làm tôi...hãy làm tôi đi!"

Bạch Vân Cốc mỉm cười, đẩy mạnh hông, cảm thấy thoả mãn khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ hơn.

Cậu không thể tự vuốt ve dị vật kia mà không có sự cho phép của Bạch tiên sinh và anh ta cũng sẽ không giúp cậu. Thân thể của cậu ở giữa chăn bông vặn vẹo, âʍ ɦộ lắc lư, một chất lỏng óng ánh chảy ra, sau đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra... bắn lên mặt cậu.

Sự xấu hổ khiến toàn thân cậu co quắp, ngón chân duỗi ra, không ngừng gọi "Bạch tiên sinh".

Bạch Vân Cốc không ngừng đâm thúc cho đến khi đạt đến cao trào, bị ra vào mạnh mẽ khiến cậu liên tục cầu xin sự thương xót. Hai chân cậu bị banh sang hai bên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong hoa huyệt ướŧ áŧ chảy ra.

Cho đến khi Bạch Vân Cốc rút ra, cậu mới theo phản xạ mà run lên, lưng cậu đột nhiên thắt lại.

Bạch Vân Cốc cười cười, véo đầṳ ѵú của cậu, sau đó lùi ra ngoài, vỗ vào chân cậu hai cái.

Cậu quỳ gối ngồi dậy, nghĩ Bạch tiên cần cậu thu dọn, không muốn bị lật úp nằm úp mặt xuống giường.

Hoa huyệt sưng đỏ không ngăn được tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, cậu có chút luống cuống quay đầu nhìn lại: "Bạch tiên sinh?"

Bạch Vân Cốc ánh mắt rơi vào trên lưng của cậu làm cậu không dám cử động, hốc mắt ướŧ áŧ, rất xấu hổ.

“Con đại bàng này được xăm khi nào vậy?” Bạch Vân Cốc dùng ngón tay đơn sờ lên hình xăm, giọng điệu trầm thấp hỏi.

“Khi tôi mười ba tuổi,” cậu nói.

"Mười ba tuổi? Còn trẻ như vậy?" Bạch Vân Cốc híp mắt, tựa hồ nhớ lại quá khứ.

Cậu đột nhiên cảm động dâng trào, "Ừm, anh thương hại tôi mà cho tôi hình xăm này, nếu không tôi đã..."

Đã lâu rồi.

Trong đôi mắt của Bạch Vân hiện lên một tia u ám, nhưng cuối cùng anh cũng đứng dậy đi vào phòng tắm mà không nói lời nào.

Nghe tiếng nước chảy ra từ phòng tắm, Tần Hiên Văn biết rằng mình nên xuống giường ngay lập tức, đến một phòng tắm khác để tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc quần áo chỉnh tề, thu dọn phòng ngủ và trở về trước khi Bạch tiên sinh tắm xong... Mới về phòng của mình.

Bạch tiên sinh sẽ không bao giờ kề vai sát cánh với ai.

Nhưng cậu là một ngoại lệ.

Rốt cuộc, ngoài việc là bạn giường , cậu còn có những thân phận như là người hầu và vệ sĩ.

Cậu nằm bất động tại chỗ, vùi mặt vào gối, thầm ước giá như được ở lại đêm nay.