Tần Hiên Văn nôn trong nhà vệ sinh, đây đã là lần thứ năm trong một đêm dài.
Trước khi đi ngủ cậu ăn một lần, chỉ là một bát cháo nhỏ nhưng mà bây giờ đều nôn ra hết.
Con mắt của người trong gương đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi mỏng khẽ run lên, khóe miệng cắn ra một tia máu.
Cậu nhìn chằm chằm mình hồi lâu, vặn vòi nước, xối nước lạnh lên mặt.
Ba tháng trước, bác sĩ Dư từ chối để cậu bỏ đứa bé đi, Sở Chấn đã sắp xếp cho cậu một nơi tốt nhất để nuôi đứa bé, với mục đích để cậu sinh đứa bé ra một cách an toàn.
Thực ra bọn họ không quan tâm đến sinh mệnh nhỏ này, bọn họ chỉ là quan tâm đến cậu.
Hôm nay, cậu đã tận mắt nhận ra rằng việc sẩy thai đã khiến cơ thể mình mang bao nhiêu gánh nặng.
Chẳng bao lâu nữa, tất cả thức ăn mà cậu ăn vào đều sẽ bị nôn ra ngoài, cậu sẽ tiếp tục cảm thấy chóng mặt, đây chính là đang nhắc nhở rằng cậu đã gϊếŧ chết con của mình.
Điều đáng sợ nhất là sức lực dường như đã biến mất cùng với đứa bé. Mấy ngày nay phần lớn thời gian cậu đều nằm ở trên giường, ngay cả đứng cũng khó chứ đừng nói là đi hay chạy.
Cậu trở nên rất bồn chồn, cũng không biết trạng thái này sẽ kéo dài bao lâu.
Cậu là một lính đánh thuê, chỉ có cơ thể là vũ khí.
Nếu vũ khí bị hỏng, thì cậu cũng trở nên vô dụng.
Mà đương nhiên, cậu sẽ không còn xứng ở trong "Cô Ưng" chứ đừng nói là ở bên cạnh Bạch tiên sinh.
Cậu cắn chặt răng chịu đựng cơn đau ngày càng dữ dội, chống cánh tay run rẩy lên bồn rửa mặt, từ trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn.
Chỉ trong vòng năm phút, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm băng gạc vết thương vừa được thay cách đây không lâu.
Cậu phải cởi bộ quần áo để băng bó lại, rồi còn vắt khăn tắm để lau người.
Sở Chấn tìm một người y tá cho cậu, y tá vốn định làm vệ sinh giúp nhưng cậu đã bảo y tá về nghỉ ngơi sớm, cậu không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của mình, càng không muốn ai chạm vào cơ thể của cậu.
Khi chiếc khăn lau phần lưng dưới của cậu, cậu dừng lại một chút, quay đầu nhìn lại.
Giữa lưng eo có một con đại bàng bay vυ't lên, đây là hình xăm của Bạch tiên sinh nhiều năm trước, khi cậu còn là một thiếu niên vô dụng.
Trong số những "Cô Ưng", chỉ những chiến binh mạnh nhất mới có thể xăm biểu tượng đại bàng trên cơ thể, và các hình dạng cũng sẽ khác nhau. Điều này tượng trưng cho khả năng, đồng thời là địa vị của họ.
Như là, trên vai của Sở Chấn có một con đại bàng đang vỗ cánh.
Anh ta có hình xăm mặc dù năng lực của anh ấy lúc đó vẫn chưa tốt, anh ta đã mất rất nhiều năm để chứng minh mình xứng đáng với nó. Nếu ai đó muốn anh ta quay lại quá khứ, tốt hơn hết là để anh ta trực tiếp chết đi.
Cậu quay lưng lại, ấn lòng bàn tay vào hình xăm, những ngón tay gần như bấu chặt vào da thịt.
Sở Chấn nói rằng Bạch tiên sinh có thể sẽ đến thăm, nhưng lúc này suy nghĩ của cậu vô cùng mâu thuẫn.
Ngay cả một người "dị" như cậu cũng khao khát được quan tâm. Cậu còn mất con và bị thương nặng vì mệnh lệnh của Bạch tiên sinh, nếu như Bạch tiên sinh có thể đến thăm cậu, chắc chắn nó sẽ hiệu quả hơn tất cả các loại thuốc giảm đau mà bác sĩ Dư kê cho.
Chỉ cần có thể nhìn thấy Bạch tiên sinh, được Bạch tiên sinh ôm, cho dù chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Bạch tiên sinh, cậu cũng sẽ rất vui vẻ.
Nhưng mặt khác, cậu lại không muốn Bạch tiên sinh nhìn thấy mình như bây giờ.
Người gầy gò, hốc hác, ốm yếu...
Đối với người lính đánh thuê, những từ này chỉ có một ý nghĩa: vô dụng.
Lần cuối cùng xuất hiện trước mặt Bạch tiên sinh, cậu mặc đồ rằn ri chiến đấu, hiên ngang oai hùng, cậu đã ở bên cạnh Bạch tiên sinh nhiều năm nên cậu biết rõ Bạch tiên sinh thích cái gì, Bạch tiên sinh thích khí chất anh hùng của cậu, vì diện mạo của một người được yêu thích nên cậu chưa bao giờ dám chểnh mảng, càng không dám để bản thân lộ ra một chút mệt mỏi nào.
Vậy mà bây giờ...
Tốt hơn hết là đừng để cho Bạch tiên sinh nhìn thấy bộ dạng ốm yếu này.
Cậu không biết Bạch tiên sinh bây giờ đang ở đâu, anh ấy có đang ở bên người đẹp tên Trì Hành đó không?
Nghĩ đến Trì Hành, đôi mắt cậu đột nhiên tối sầm lại.
Không phải cậu chạnh lòng vì Bạch tiên sinh ở bên Trì Hành mà không đến thăm cậu, mà cậu thấy buồn cho bản thân mình luôn ghen tị với người khác.
Trì Hành là "Viên ngọc trong lòng bàn tay" của nhà họ Trì, năm nay vừa tròn 19 tuổi, ai cũng khen đẹp.
Nhưng cậu khăng khăng rằng bố mẹ cậu ta trông rất bình thường.
Điều này thật vô lý, đó là do tính ghen tuông và gu thẩm mỹ méo mó của cậu.
Việc Bạch tiên sinh thích một người đàn ông như Trì Hành, trẻ trung, xinh đẹp, ngoan ngoãn và kiêu hãnh, giống như những con công kiêu hãnh ở núi Lạc Tước rung rinh lông vũ là điều hoàn toàn bình thường.
Hơn nữa thân thể của cậu không mềm mại cũng không có mùi thơm, trên người còn có vết thương cũ mới chồng chất, khiến người ta thoạt nhìn đã không thấy ngon miệng.
Khi Bạch tiên sinh “dùng” cậu, rất ít khi cho cậu cởϊ qυầи áo.
Bởi vì nó trông không đẹp.
Khi cậu rời đi với tài liệu của Trì Hành vào ngày hôm đó, Bạch tiên sinh còn nói thêm một câu: "Cậu ấy còn trẻ, hãy cẩn thận và đừng để cậu ấy bị thương."
Những lời này giống như móng vuốt của một con thú hoang, xé nát trái tim cậu.
Trì Hành còn trẻ, mới mười chín tuổi. Nhưng cậu năm nay cũng chỉ mới hai mươi tuổi.
Cậu ấy chỉ hơn Trì Hành một tuổi.
“Vâng.” Cậu bình tĩnh tiếp nhận nhiệm vụ, không lộ ra một tia buồn bã. Khi đến nhà họ Trì, cậu đã cố gắng hết sức để không làm Trì Hành bị thương dù chỉ một chút.
Sau chuyến đi này, điều cậu biết ơn nhất chính là Trì Hành không hề bị thương.
Bạch tiên sinh sẽ rất vui mừng, có lẽ cậu sẽ được khen thưởng.
Bạch tiên sinh luôn thưởng phạt phân minh, đối với cậu cực kỳ rộng lượng, mỗi lần cậu lập công trở về, Bạch tiên sinh đều sẽ cho thưởng cho cậu rất nhiều tiền, đương nhiên nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ thì bị trừng phạt cũng sẽ không bao giờ ít hơn.
Nhưng so với xe sang và biệt thự, cậu càng mong chờ được Bạch tiên sinh thưởng cho mình ngủ trong phòng ngủ chính của Bạch gia.
Bạch tiên sinh có nhiều người tình nhưng chỉ có cậu, một cấp dưới không được coi là người tình đã từng qua đêm ở đó.
Không cần nói lý do, Bạch tiên sinh mặc dù không cưng chiều cậu, nhưng anh lại tin tưởng cậu.
Cậu nghĩ rằng mình không tham lam, rằng mình không thể được sủng ái, nhưng cậu có được sự tin tưởng.
Nhưng nhìn Trì Hành, cậu lại không thể kiềm chế được lòng tham của mình.
Cậu cũng muốn được Bạch tiên sinh yêu thương, cũng muốn ngoan ngoãn rúc vào trong lòng Bạch tiên sinh, cậu cũng muốn để Bạch tiên sinh thương hại cậu, cũng muốn được anh ấy bảo vệ.
Sau khi trằn trọc nhiều lần trong đêm, thời gian chìm vào giấc ngủ không cộng lại cũng chỉ được nửa tiếng, sáng sớm khi bác sĩ Dư đến khám bệnh cho cậu, cậu choáng váng ngồi dậy, tự hỏi bản thân khi nào mới hồi phục.
Bác sĩ Dư nhìn giá trị của dụng cụ, sắc mặt không được tốt lắm, "Nhất định phải tĩnh dưỡng một tháng, sảy thai đã khiến cơ thể của cậu dường như gần suy sụp, có thể cứu được cái mạng của cậu đã là may lắm rồi."
Cậu nhíu mày, sốt sắng hỏi: "Vậy tôi tháng này toàn lực phối hợp chữa trị, sẽ không ảnh hưởng sau này làm nhiệm vụ đúng không?"
Bác sĩ Dư thở dài, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi không thể nói chắc chắn."
"Anh là bác sĩ! Làm sao có thể không rõ!"
"Hiên Văn, tôi là bác sĩ, nhưng cậu không phải là bệnh nhân bình thường."
Cậu sững người, như thể toàn thân bị đóng băng.
Đúng, cậu không phải là bệnh nhân bình thường.
Không ai biết rõ hơn cậu rằng cậu đã phải thay đổi từng bước như thế nào từ một đứa trẻ mong manh sắp chết trở thành thành con dao sắc bén nhất của "Cô Ưng."
Cái giá của sự mạnh mẽ, không một ai biết rõ hơn cậu.
Thật lâu sau, cậu cười khổ thở dài nói: "Tôi hiểu rồi."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho cậu tốt hơn." Bác sĩ Dư vỗ vai anh cậu, "Hiên Văn , cậu phải có niềm tin vào chính mình."
Lúc này, ngoài phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Sở Chấn vẻ mặt u ám xông vào, há miệng, nhất thời không nói gì.
Tim cậu như thắt lại, khẽ hỏi: "Đội trưởng Sở, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Bạch tiên sinh..." Sở Chấn do dự nói.
Cậu suýt nữa thì xuống giường, " Bạch tiên sinh sao vậy?"
Sở Chấn trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng lại bất đắc dĩ, "Thiếu gia nhà họ Trì mà cậu bảo vệ bị gãy tay, nói là do cậu không bảo vệ được hắn. Bạch tiên sinh bảo cậu lập tức đến sơn trang Lạc Tước!"