Đối với Nguyên Bạc Trục thì hôm nay là một ngày sóng yên biển lặng.
6 giờ chiều, chuông tan học vang lên.
Đúng như lời của hiệu trưởng trong nghi thức kéo cờ, trường học sẽ tan học đúng giờ.
Ngoại trừ các bạn trực nhật ra thì mọi người đều hăng hái lao ra phòng học.
Nguyên Bạc Trục là một trong những học sinh trực nhật hôm nay.
Nhưng vài phút sau, anh đã thành người duy nhất ở lại phòng học.
Bởi vì bạn học được xếp lịch trực nhật chung với anh thỉnh cầu: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông nội tớ, cả nhà đang đợi tớ về ăn cơm. Bạn học Nguyên à, cậu giúp tớ đi! Lần sau tớ sẽ giúp cậu!”
Nguyên Bạc Trục dùng một giây đồng hồ tự hỏi xem từ chối với đồng ý cái nào phiền phức hơn.
Rõ ràng là nếu từ chối giúp đỡ, thì bạn học này sẽ ở lại cùng Nguyên Bạc Trục tiến hành công việc quét dọn kéo dài ít nhất là mười phút.
Đồng ý thỉnh cầu, tuy anh sẽ làm nhiều việc hơn nhưng được yên tĩnh.
Hơn nữa chỗ lợi của người cuối cùng rời khỏi lớp.
Là không cần lo trên đường về đυ.ng phải giáo viên, hoặc là trùng hợp ngồi chung chuyến xe buýt với bạn học.
Tự hỏi xong, Nguyên Bạc Trục chọn đồng ý: “Ừm.”
Dường như Ban Triết đã đoán được anh sẽ giúp đỡ, nên vội dọn cặp sách rồi chạy ra cửa lớp.
Thấy anh thực sự không từ chối nên đã nở nụ cười cảm kích, dặn dò: “Học kỳ này đổi điểm xử lý rác đến bồn hoa đằng sau khu dạy học, khi vứt rác cậu nhớ đừng ném sai chỗ, sẽ bị trừ điểm đó. Khi đi nhớ đóng cửa sổ lại, cảm ơn nha, tạm biệt!”
Nguyên Bạc Trục còn chưa kịp gật đầu cậu ta đã chạy nhanh như gió.
Nguyên Bạc Trục bắt đầu dọn dẹp một mình.
Thật ra trực nhật cũng không mệt, chỉ là làm người cuối cùng rời đi là chuyện rất nhiều bạn học không thích.
Trước kia khi trực nhật cùng với người khác, Nguyên Bạc Trục cũng hay nhận được lời thỉnh cầu giống vậy. Kêu anh đi đổ rác, để anh là người về cuối cùng.
Ở trong mắt mọi người, Nguyên Bạc Trục là một bạn học mờ nhạt không biết giận lại vô cùng thành thật.
Bởi vì Nguyên Bạc Trục quá nhàm chán, quá ít nói nên từ trước tới nay không chơi cùng bạn học nam. Cộng với cái mắt kính cồng kềnh và kiểu tóc đã che hết nửa mặt của anh, trông cả ngày ngốc đầu ngốc não, dần dà mọi người không còn quá để ý tới người này nữa.
Kêu Nguyên Bạc Trục làm giúp cũng không có gánh nặng về tâm lý.
Bởi vì Nguyên Bạc Trục sẽ không tính toán chi li.
Quét lớp xong, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng lá cây lay động.
Xào xạc xào xạc.
Nguyên Bạc Trục ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là con mèo hoang ăn cơm của mọi người trong trường mà lớn lên.
Hai năm trước chú mèo vàng này chỉ lớn bằng bàn tay, gầy như que củi, bây giờ đã béo đến mức leo lên cây cũng khó. Chắc là do thầy cô với các bạn trong trường cho ăn nhiều quá.