“...” Người của hội học sinh sống chết cũng không chịu thấy: “Cậu đùa tôi à? Ở đâu ra mà có? Lúc nãy tôi đã nhìn qua một lượt, ai cũng mặc áo sơ mi hết!”
Xem ra một điểm này không trừ không được.
Nguyên Bạc Trục rất bất đắc dĩ.
Bỗng nhiên, bên cạnh có người chen vào nói: “Nhưng bên lớp A1 có người mặc đồ thể dục mà, khi xuống lầu tôi có thấy. Lúc cậu đi kiểm tra qua đến đây không phát hiện à?”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Tuy quan hệ của mọi người với Nguyên Bạc Trục không thân lắm, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, vinh nhục cùng chịu.
“Ờ ha, sao chỉ trừ mỗi lớp chúng ta vậy, không trừ điểm lớp người ta đi?”
“Tớ biết rồi, bởi vì người không mặc đồ lễ nghi ở lớp A1 là Lâm Song Hồi.
Lâm Song Hồi là hội trưởng hội học sinh, mấy người duỗi tay không đánh người trong nhà đúng không?”
“Vốn dĩ đã chẳng có thông báo phải mặc đồ lễ nghi gì, bọn tôi mặc là ăn ý, còn không mặc là tại thích. Đám hội học sinh mấy người đừng có kỳ thị lớp này lớp kia nha!”
“Muốn trừ thì trừ, không trừ thì không trừ.”
Lớp 12A7 là lớp đội sổ cả khối mười hai, luôn là đối tượng gây khó dễ của hội học sinh.
Từ lâu họ đã bị nhằm vào rất nhiều lần rồi, hiếm khi có cớ phản kháng, mọi người đều quay đầu lại giằng co, hùng hổ.
“... Được được được! Lần này tôi tha cho mấy người!”
Cuối cùng cán bộ cũng phải tước vũ khí đầu hàng.
Bởi vì khi nghiêm khắc truy cứu, thì đúng thật là tại bọn họ không thông báo đúng chỗ, nếu người của lớp A7 làm lớn chuyện, thì đó là lỗi do hội học sinh vô trách nhiệm.
Cậu ta chỉ có thể hừ hừ một tiếng, xóa tên Nguyên Bạc Trục, sau đó ngẩng đầu lên liếc nhìn Nguyên Bạc Trục một cái, nói: “Đồng phục thì bỏ qua, nhưng tóc của cậu quá dài, cũng vi phạm quy tắc. Tóc mái không được che mắt, lần này tôi chỉ nhắc nhở cậu trước, tuần sau khi tới nghi thức kéo cờ mà vẫn còn như vậy thì tôi sẽ trừ điểm.”
Điểm này Nguyên Bạc Trục nhận.
Tóc mái của anh đúng là dài thật.
Nên đi cắt.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện nhỏ, Nguyên Bạc Trục phải quyết tâm rất lớn mới có thể đưa ra quyết định —
Bình thường thợ cắt tóc sẽ không quá nghe theo ý khách.
Năm mười bốn tuổi, anh đã tin vào lời của một Tony tràn đầy tự tin bịa đặt lung tung, để đối phương cắt mái bằng cho mình.
Kiểu tóc này cho người ta một loại cảm giác thông minh đủ một trăm lùi về tám mươi vậy.
Nói đơn giản là nhìn rất ngố.
Hai đời anh minh của Nguyên Bạc Trục tan thành mây khói trong phút chốc.
Sau khi về đến nhà, người anh trai tốt thích hóng chuyện không chê chuyện lớn của anh là Nguyên Tê Phong đã cười suốt nửa tiếng đồng hồ.
Người chị gái đáng tin cậy - Nguyên Vãn Giảo, nhìn không nổi cái bộ dạng ngu ngơ này của em trai nên đã nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cầm lấy tông đơ cạo đầu đinh cho Nguyên Bạc Trục ngay tại chỗ.
Không còn mái bằng ngu ngốc, Nguyên Bạc Trục quay về dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng.
Kiểu tóc thực sự có thể thay đổi một người.
Nguyên Bạc Trục đẹp trai trở lại.
Nhưng mà khi anh trai nhìn thấy cái mặt ngây ngô của em mình nay đã thành tuấn tú đẹp trai thì lập tức không cười nổi nữa.
Nguyên Tê Phong bỏ ra mấy trăm tệ để cắt theo kiểu ngôi sao, mà còn kém hơn cái đầu đinh cắt hai phút của Nguyên Bạc Trục.
Nguyên Bạc trục tự nhận mình đẹp trai ngời ngời, thiên hạ vô địch, lại thua trước thiếu niên Nguyên Bạc Trục, trong giây lát không nhịn được bụm mặt chạy vào nhà vệ sinh khóc rống.
Nhưng Nguyên Bạc Trục không cần kiểu đẹp trai khiến anh mình phải khóc thút thít như này.
Khiến người ta chú ý là một việc rất phiền phức, sẽ đưa đến cho anh những xã giao không cần thiết.