Động Vật Lông Xù Trên Toàn Tinh Tế Đều Yêu Tôi

Chương 29

“Em còn nói anh sao, không phải trước đó em còn thấy rất bực bội khi phải đến đây sao, hiện tại sao không bảo anh tiêu tinh tệ bậy bạ nữa?”

Trước lúc rời khỏi nhà, Gavin còn đang bảo thịt thú biến dị ăn không hề ngon, thay vì đổ tinh tể vào đây thì thà đưa cậu đi nơi khác chơi còn hơn, đỡ phải nộp thuế IQ.

Gavin đúng lý hợp tình nói: “Anh phải biết, thơm quá đi, đây mãi mãi là bản chất của nhân loại.” (Đang cãi mà ngửi mùi đồ ăn thấy thơm quá nên khen đã rồi cãi tiếp.)

Người có suy nghĩ đó không chỉ mỗi mình Gavin, đồ ăn Vân Lạc bán khi bày hàng cũng không nhiều lắm, người may mắn được thử chỉ chiếm số ít, đa số là nghe từ miệng của bạn bè người thân mà thôi, lần này khai trương bọn họ cũng chỉ ôm tâm lý đi thử cho biết, để xem xem đây có phải là đồ ăn ngon như những người đó nói hay không.

Lâu Linh Thịnh tạm thời chỉ mở ba tầng, tầng một là sảnh mở để đón khách, tầng hai tầng ba là phòng riêng, giá cả đắt đỏ hơn.

Bất kể là ở bất cứ nơi nào thì vẫn không thiếu những kẻ có tiền, có rất nhiều quý tộc đặt trước tầng hai và tầng ba.

Đã là Thực phủ biến thành nên đương nhiên lâu Linh Thịnh cũng có nhà bếp, dụng cụ làm bếp rất đầy đủ, như thế cũng đã giúp được Vân Lạc rất nhiều việc, còn các loại gia vị thì thiếu thứ nào cậu sẽ lên tinh võng mua thứ đó, cũng có thể dùng điểm tích lũy để đổi được rất nhiều loại trong cửa hàng của hệ thống.

Vào lần đầu tiên Vân Lạc dùng lượng lớn điểm tích lũy để đổi lấy thứ này, 007 suýt chút nữa đã không chịu nổi, đó chính là điểm tích lũy quý báu, là thứ có thể mua bất cứ thứ gì ở trong cửa hàng của hệ thống, sao ký chủ của nó lại coi nơi này thành cửa hàng bán giá vị rồi?

Nó uyển chuyển nhắc tới vấn đề này với Vân Lạc nhưng lại bị một câu “Tôi không cần những thứ khác” của Vân Lạc đẩy trở về.

Vân Lạc đang bận rộn ở phía sau bếp, nguyên liệu nấu ăn đã được xử lý từ trước, sau khi nhờ quản gia sai người rửa sạch tất cả mọi thứ, dưới sự chỉ đạo của Vân Lạc bọn họ lại phân loại thịt thú biến dị ra, sau khi phân loại xong, từng loài thú biến dị khác nhau, từng bộ phận khác nhau đều sẽ có cách chế biến khác nhau.

Vân Lạc nấu ăn rất nhanh, cậu có thể nắm chuẩn xác mức lửa của từng loại nguyên liệu khác nhau, lại còn có sự hỗ trợ của linh lực nên dù một lần nấu cũng đủ để nấu đủ số lượng.

Người hầu ăn mặc đồng phục giống hệt nhau đi vào sảnh lớn rồi đặt từng đĩa thức ăn hấp dẫn trên tay lên bàn cho khách.

Trước lúc đồ ăn được đưa lên, trong sảnh thi thoảng sẽ truyền đến những tiếng ồn đã được mọi người cố ý hạ giọng xuống, nhưng từ lúc nhóm các món ăn đầu tiên được đặt lên bàn, tiếng nói chuyện đã dần biến mất, chỉ một lát sau ở trong sảnh chỉ còn truyền tới từng tiếng nhai nuốt.

【Ký chủ, hôm nay chính là ngày cuối trong thời hạn, còn thiếu một ngàn giá trị yêu thích nữa, sao ký chủ không sốt ruột chút nào vậy?】 Mắt thấy số ngày đếm ngược càng ngày càng ngắn mà giá trị yêu thích còn thiếu một số lượng lớn, 007 gấp không chịu nổi.

Nó nghĩ hình thức sống chung của nó và ký chủ chắc chắn sẽ là hình thức kỳ cục nhất, trong những nhóm khác đều là ký chủ sốt ruột và lo lắng vì không hoàn thành nhiệm vụ, lúc tiêu điểm tích lũy lại càng đối lập hơn, người ta thì tranh thủ đổi những thứ giá trị nhất. Ký chủ của nó thì ngược lại, hoàn toàn không hề quan tâm tới việc không hoàn thành nhiệm vụ sẽ ra sao, người mỗi lần phải lo không hoàn thành nhiệm vụ lại là nó, điểm tích lũy cũng bị ký chủ tiêu xài phung phí, không thèm chớp mắt mà tiêu cả đống, lại còn toàn tiêu vào gia vị!

Nếu không phải bé Bạch không thích thì khả năng cao ký chủ sẽ xem cửa hàng hệ thống thành nơi mua thức ăn cho mèo.

Vân Lạc bình tĩnh mà múc muỗng thịt cuối cùng bỏ vào chiếc đĩa ở trên bàn, sau khi rưới nước sốt lên, cậu giao cho người hầu đang chờ ở một bên rồi xoa tay: 【Giá trị yêu thích sao?】

007 thấy rất mệt tâm: 【Ký chủ đừng có quên hôm nay là thời hạn cuối cùng của nhiệm vụ đó, nếu không hoàn thành là sẽ phải nhận trừng phạt đó.】

【Tôi không có quên, cậu đừng gấp gáp, sắp có giá trị yêu thích rồi.】

【Ký chủ vẫn luôn làm việc ở sau bếp thì sao có thể dành được lượng lớn giá trị yêu thích như vậy được?】 007 không tin, vừa rồi Gavin và O’Neill quả thật đã cho hơn một trăm giá trị yêu thích nhưng sau đó thì đã không còn thấy giá trị yêu thích tăng lên.

Vừa dứt lời thì âm thanh tăng giá trị yêu thích liền bắt đầu không ngừng vang lên “keng keng keng keng.”

007 há mồm trợn mắt mà nhìn giá trị yêu thích đang nhanh chóng tăng lên, chưa đến nửa giờ, thanh nhiệm vụ đã đầy rồi. Nhưng lúc này giá trị yêu thích vẫn đang không ngừng tăng lên mà vẫn lấy tốc độ như cũ mà gia tăng.

007 không còn lời nào để nói, cùng lúc đó nó thầm đưa ra lời thề, nếu sau này nó còn lo ký chủ không thể hoàn thành nhiệm vụ thì nó sẽ không bao giờ có được gói nâng cấp mới nhất!

Gavin và O’Neill tiến vào hơi muộn nên phải đợi đồ ăn lâu hơn một chút, Gavin khϊếp sợ mà nhìn trang trí ở xung quanh rồi bắt đầu kể lại những trải nghiệm kỳ diệu của mình trong ngày hôm nay ở trong nhóm, còn gửi một vài bức ảnh mình đã chụp nữa, cậu cũng không cảm thấy chờ như vậy là quá lâu cho đến khi một mùi hương không thể bỏ qua mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi trạng thái nghiên cứu mọi thứ ở xung quanh.

“Hửm? Mùi gì vậy? Thơm quá đi~”

Đó là mùi hương mà Gavin chưa từng ngửi thấy, chỉ mới ngửi thôi mà cậu đã không nhịn được mà bắt đầu chảy nước miếng, đại não cũng bắt đầu đưa ra tín hiệu đói khát. Gavin thử nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng tìm ra ngọn nguồn của mùi hương là từ phòng bên cạnh.

Dưới sự vây kín của hương thơm, thời gian chờ đợi liền trở nên dài hơn, Gavin cũng không còn tâm trí để nghiên cứu những thứ được trang trí ở xung quanh nữa, những tin nhắn gửi ở trong nhóm cậu cũng không rảnh mà để ý tới.

“Còn phải chờ bao lâu vậy, em đói quá ~” Gavin phồng mặt lên, không khỏi thấy hơi hối hận vì hồi nãy đã trì hoãn lâu như vậy, nếu vừa nãy bọn họ không trì hoãn thì chắc hiện tại đã bắt đầu hưởng thụ món ngon rồi.

“Sắp rồi, ăn miếng bánh trước đi.” O’Neill lấy đồ ăn vặt mình tự mang tới ra rồi đưa đến bên miệng Gavin.

Gavin cau mày nhai vài cái, không biết vì sao đồ ăn vặt ngày thường cậu thấy ăn rất ngon hiện tại đột nhiên lại thấy không thơm không ngon nữa.

Cuối cùng, trong sự ngóng trông của bọn họ, đồ ăn đã được đặt lên bàn của hai người, Gavin không còn rảnh để lo mấy chuyện khác mà vùi đầu tập trung ăn.

Thịt chiên giòn xốp ngon miệng, thịt sườn đã được hầm nên rất non mềm, thịt kho tàu thì có vị hơi ngọt, béo mà không ngấy… Một miếng rồi lại một miếng, căn bản là cậu không dừng lại được.

Gavin không biết trong lúc cậu và bạn trai hưởng thụ món ngon thì bởi vì những ảnh chụp mà cậu gửi tới, trong nhóm đã bùng nổ rồi.