Động Vật Lông Xù Trên Toàn Tinh Tế Đều Yêu Tôi

Chương 21

Thể tích số thức ăn mà bé mèo đã ăn sắp nặng gấp đôi người bé, thế mà bụng của bé lại không hề thay đổi chút nào, vẫn cứ y như cũ.

“Miao ngao~” Bé mèo ôm lấy tay Vân Lạc không cho cậu dời tay.

Toàn bộ tay của Vân Lạc đều chìm vào trong đống lông xù, tay lại còn bị níu lấy, đến cả cái đuôi cũng vểnh lên để quấn lấy tay cậu.

Quá biết làm nũng rồi. Nháy mắt Vân Lạc đã vứt sự nghi ngờ qua một bên, có thể ăn nhiều chút cũng không sao cả, cũng đâu phải cậu không nuôi nổi.

Muốn meo meo có đồ ăn thì việc khai trương Linh Vân Trang phải thật nhanh lên, ai cũng có thể khổ nhưng meo meo thì không thể khổ được.

Vừa lúc vấn đề cung cấp thịt thú biến dị cũng đã gần như bàn bạc xong với người quản lý tinh cầu, sau khi kiểm tra lại bố trí trong cái sảnh lớn kia, xác định không còn vấn đề gì nữa liền quyết định khai trương luôn.

Người chờ cậu khai trương rất nhiều, tin tức vừa được truyền đi thì âm thanh đặt bàn đã không hề ngưng nghỉ mà truyền về.

Tuy quản gia biết những gì cậu chủ nhà mình làm rất được mọi người hoan nghênh nhưng vẫn bị cảnh tưởng này dọa sợ.

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của quản gia, Vân Lạc hỏi: “Chú sao vậy?”

Lúc này cậu vẫn đang ôm mèo, nhàn nhã ngồi trên chiếc sofa rộng rãi rồi một tay xoa mèo, một tay bấm màn hình trong suốt giữa không trung, chuẩn bị thực đơn những món sẽ bán vào ngày khai trương.

Quản gia vẫn còn chìm đắm trong sự khϊếp sợ nên không trả lời.

Vân Lạc đi tới cửa sổ rồi ngồi thẳng người, hỏi: “Chẳng lẽ không có ai đặt trước sao?”

Đây là lần đầu tiên Vân Lạc khai trương cửa hàng, trước kia mỗi lần cậu mở quán đều tùy theo tâm trạng, có hứng thì đôi lúc một tuần sẽ mở một lần nhưng nếu không có hứng thì hai ba năm cậu không mở cũng rất bình thường. Ở thế giới ban đầu của cậu thì giá một món ăn có linh lực đã được đẩy lên tận trời, chỉ có những thứ do chính cậu làm mới là thức ăn chứa linh lực cao cấp nhất, tiếc là mỗi lần cậu chỉ bán mười phần, cho dù giá không hề rẻ thì vẫn có người điên cuồng tranh đoạt.

Có đôi lúc người khác đưa nguyên liệu quý hiếm tới và cũng vừa lúc tâm trạng Vân Lạc tốt thì sẽ may mắn mà có thêm một phần ăn có chứa linh lực, cũng vì việc này mà có rất nhiều người đã đưa nguyên liệu nấu ăn quý hiếm tới tìm Vân Lạc.

Lần này Vân Lạc mở đặt trước, cũng xem như là tham khảo hình thức của trước kia, chẳng lẽ lực hấp dẫn của tay nghề cậu ở thế giới này rất thấp sao? Dựa theo tình hình lần trước thì cũng đâu đến nỗi vậy đâu.

“Không phải,” Quản gia hoàn hồn, giọng điệu vẫn hơi bay bổng, “Không phải không có ai đặt trước mà là có quá nhiều người đặt trước.”

Quản gia giao những thông tin đặt trước cho Vân Lạc xem: “Không chỉ có người ở tinh cầu Saumur muốn đặt mà ở các tinh cầu khác cũng có người muốn đặt.”

Sau khi nhìn thấy số người hẹn trước, Vân Lạc im lặng một lúc rồi mới nói: “Thật ra tôi cũng đoán được là có rất nhiều người đặt trước nhưng không ngờ là lại có nhiều người như vậy.”

“Cậu chủ, nên sắp xếp những người này như thế nào đây?”

“Cứ xếp từng nhóm đến đi, phân theo từng khoảng thời gian, không nói đến chuyện nhiều người như vậy tôi không thể lo liệu được hết thì lâu Linh Thịnh cũng không thể một lúc mà chứa nhiều người như vậy được.” Vân Lạc đưa ra quyết định.

Quản gia buồn rầu: “Phân nhóm ngay từ ngày đầu tiên khai trương thì có phải là không tốt lắm không?”

007 cũng khuyên: 【Ký chủ, điều quản gia lo lắng cũng không phải là không có lý, sự nghiệp của cậu ở thế giới này chỉ vừa mới bắt đầu, hơn nữa nhà ai khai trương mà không mong càng nhiều người, càng nào nhiệt càng tốt chứ, chúng ta không thể để các vị khách đứng đợi bên ngoài được.】

【Cậu nói cũng có lý, là tôi suy xét không chu toàn, ngày đầu tiên khai trương làm như thế đúng là không phù hợp lắm,】 Vân Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói, 【Để tôi nghĩ cách khác.】

【Tinh-Nhiệm vụ thay đổi, mong ký chủ kiếm được 2.000 giá trị yêu thích trong vòng bảy ngày, phần thưởng nhiệm vụ: 50.000 điểm tích lũy, trừng phạt phải chịu khi không hoàn thành nhiệm vụ: Trải nghiệm cảm giác đau cấp mười, mong ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.】

Còn chưa nghĩ ra cách thì hệ thống đã ban hành nhiệm vụ.

【Trừng phạt khi không hoàn thành nhiệm vụ là cái gì?】 Sao lại không được tự quyết định? Hơn nữa…【Không phải trước kia không có trừng phạt khi thất bại sao?】

Lúc này 007 cũng ngây ngốc: 【Ký chủ, tôi cũng không biết mà, từ sau khi lên cấp vẫn luôn không thấy ban hành nhiệm vụ nhánh, tôi còn tưởng là đã hủy bỏ, ký chủ chờ chút, tôi đi tìm hiểu đã.】

【Được.】

Không bao lâu sau 007 trở về với khuôn mặt khóc tang, 【Sau khi hệ thống lên cấp, trừng phạt khi thất bại và phần thưởng khi thành công đã được gộp vào cùng một gói, mỗi lần ban hành nhiệm vụ sẽ tuỳ theo tình hình mà ban hành.】

Nói cách khác, từ nay về sau phần thưởng có thể nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ hay trừng phạt khi thất bại sẽ tuỳ theo từng người.

【Đợt lên cấp lần này là đặc biệt nhắm vào người Châu Phi* thì phải.】 Nghĩ đến vận may trước sau như một của mình, đột nhiên 007 thấy rất tuyệt vọng. (Người Châu Phi chủ yếu có làn da đen=> Đen trong đen đủi, xui xẻo, ý là nhắm vào người xui xẻo.)

【Không sao đâu, vận may của tôi luôn luôn khá tốt.】

007: 【…】

Bốc thăm bậy bạ cũng có thể lấy được một tòa Thực phủ cấp S+, ra cửa dạo một vòng liền dẫn một con thú biến dị non cấp tám về, so sánh với khả năng hoàng đế của sự may mắn là ký chủ, 007 lại càng trầm cảm hơn.】

“Thưa ngài, ngài nhanh đến đây xem xem, cái cây lúa nước biến dị kia nó, nó…” Colin vội chạy đến nên còn đang thở hổn hển, chống tay lên đầu gối mà há mồm thở dốc.

“Có chuyện gì vậy?” Vân Lạc vội rời đi, tối hôm qua cậu vẫn còn truyền linh lực cho đám lúa nước biến dị kia, không hề phát hiện chuyện gì khác thường mà.

Colin: “Là…”

“Thực vật biến dị ở trong cái sân phía Tây kia phát điên,” Vân Dã chạy tới sau Colin vội vàng giải thích, “Colin vừa mới dẫn tôi qua đó thì không biết sao mà cái cây thực vật biến dị cấp cao nhất kia đột nhiên điên cuồng tấn công tất cả những thứ ở xung quanh nó.”

Trang viên quá lớn, đống lúa nước biến dị lại ở trong cái sân ở phía Tây, một nơi tương đối xa, lúc đi tới gần đó, Vân Lạc còn chưa kịp tới gần hơn thì đã cảm nhận được một nguồn linh lực khổng lồ.

“Trong đó có còn người nào khác không?” Vân Lạc hỏi.

“Đã không còn ai rồi, sau khi tôi phát hiện có chuyện kì lạ xảy ra thì đã kêu mọi người rời đi.” Colin biết Vân Lạc rất coi trọng mấy cây lúa biến dị này nên không dám qua loa chút nào.

Năng lượng cuồng loạn đang quét khắp tòa nhà, vài cọng lúa biến dị cấp thấp đã bị nhổ luôn cả gốc, ở giữa năng lượng cuồng loạn kia là cây lúa biến dị cấp ba đang không ngừng tỏa ra năng lượng công kích.

Ba người Vân Lạc đứng ở ngoài sân, không thể tới gần.

Cái cây lúa biến dị cấp ba kia hình như sắp lên cấp.

Vân Lạc nhíu chặt mày, cậu vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, cái cây lúa biến dị kia dường như không chỉ lên cấp thôi đâu.

Trong lúc cậu không chú ý thì có gì đó trên người nó đã thay đổi.