Vào thời điểm Uý Lăng dẫn người đuổi tới thì chỉ còn tìm thấy một nhúm lông trắng ở trong đống phế tích, anh không hề thay đổi biểu cảm mà cất nhúm lông đi, sau khi sai người xử lý đống phế tích liền lặng lẽ rời đi như lúc tới, nhẹ nhàng đến mức không hề khiến chú chim đang đậu bay đi.
Sau khi phân phó kế hoạch đâu vào đấy, một mình anh lặng lẽ quay lại cánh rừng rậm kia, tìm kiếm Samui.
Khác với những người khác, Uý Lăng biết tình hình thật sự của thân thể Samui, mỗi lần Samui “bế quan” thì những chuyện còn lại đều sẽ giao cho anh. Lần này địa điểm mà bọn họ chọn để “bế quan” vốn là một tinh cầu khác, việc tới nơi này hoàn toàn là suy nghĩ bất chợt của Samui.
Uý Lăng đã sắp xếp mọi thứ ở tinh cầu kia, dường như mọi thứ vẫn sẽ giống như mọi năm, sẽ không có bất cứ chuyện gì ngoài dự định xảy ra. Nhưng việc chọn tinh cầu Saumur là do Samui đột nhiên nghĩ đến nên cũng chưa có chuẩn bị gì, cho dù sau khi đến đã lập tức chuẩn bị luôn nhưng tóm lại vẫn là quá hấp tấp, vì vậy nên đã xảy ra một chuyện ngoài dự định như vậy.
Chuyện đế vương mất tích cũng không phải là một chuyện nhỏ, Uý Lăng một mặt muốn đề phòng chuyện để lộ tiếng gió nhưng một mặt lại muốn nhanh chóng tìm thấy bệ hạ đang không rõ tình hình kia.
Tiếc là anh có nghĩ thế nào cũng không ngờ hoàng đế bệ hạ mà anh đang tìm kiếm đã trở về thời kỳ con non, còn bị mất ký ức nữa.
Từ sau khi tới thế giới này, Vân Lạc chưa từng ra khỏi thành để xem thử, nghe người quản lý tinh cầu nói thế nên cậu cũng có rất nhiều hứng thú đối với những chuyện ở bên ngoài thành, không ngờ cậu vừa mới nhắc đến chuyện này với quản gia thì đã nhận được một lời phản đối đầy nghiêm túc.
“Cậu chủ à, chuyện này quá nguy hiểm,” Quản gia lắc đầu, ngăn trước mặt Vân Lạc, “Nơi này rất khác Đế Tinh, thú biến dị sẽ thật sự khiến ngài bị thương, nếu cậu chủ muốn có một bé thú cưng thì tôi sẽ nghĩ cách để mua một con.”
Quản gia biết có một số thú biến dị cấp thấp vừa dịu ngoan lại vừa xinh đẹp sẽ được các quý tộc yêu thích, đặc biệt là những giống cái được nuông chiều trong quý tộc. Nhưng những con thú biến dị được bán như thú cưng đều đã được thuần hóa rồi, sẽ không khiến người khác bị thương.
“Tôi chỉ xem thử thôi chứ không định bắt.” Vân Lạc dở khóc dở cười, cậu quả thật rất thích động vật lông xù nhưng cũng không có ý định nuôi chúng.
Quản gia không tin, “Lần trước ngài và ngài quản lý tinh cầu đã từng nói đến chuyện này.”
“Đó chỉ là tiện nên tán gẫu một chút mà thôi.” Rõ ràng hôm đó nội dung trò chuyện chủ yếu là thịt loại thú biến dị nào ăn ngon hơn, sao đến tai quản gia lại thành muốn bắt thú biến dị loại nhỏ về để nuôi rồi?
“Để Colin đi với tôi đi, tôi chỉ muốn đến xem thử nơi lần trước bọn họ đã phát hiện ra lúa nước biến dị, chắc chắn sẽ không đi đến những nơi nguy hiểm và cũng sẽ không đưa con thú biến dị kỳ cục nào trở về.” Biết quản gia đang lo lắng cho mình nên Vân Lạc cũng tình nguyện nhượng bộ một chút.
“Được rồi, cậu chủ chắc chắn phải chú ý an toàn.”
Sao quản gia lại không biết chuyện nếu Vân Lạc đã hạ quyết tâm thì sẽ không dễ dàng thay đổi chứ, sau khi đi xuống lôi kéo Colin dặn dò một phen, xác nhận rằng trên con đường kia có rất ít nguy hiểm ông mới đỡ lo hơn một chút.
So với quản gia đang lo lắng và sốt ruột thì Colin vui hơn rất nhiều.
Nơi muốn đến không xa, nửa ngày là có một thể trở về, sau khi chuẩn bị đơn giản, Vân Lạc dẫn người xuất phát.
“Là ở chỗ này.” Colin chỉ vào một mảnh đất trống ở phía trước rồi nói.
Mấy cọng lớn hay bé cũng đã bị Colin sai người lấy về, có lẽ vì áp lực của thực vật biến dị cấp ba vẫn chưa tan đi nên hiện tại mảnh đất này vẫn còn trụi lủi.
Lúc ấy vì mang cây lúa biến dị cấp ba trở về, Vân Lạc và những thú nhân khác đều trầy trật.
“May mà xung quanh chỉ có một cây lúa biến dị cấp ba,” Colin gãi đầu, “Nếu có thêm một cây thì chắc đã không thể đưa chúng trở về.”
“Tôi cũng không ngờ mọi người lại mang đến cho tôi một niềm vui bất ngờ như vậy.” Tìm thấy lúa biến dị luôn, đối với một người đã sông rất lâu ở miền Nam nước Hoa mà nói, cái gì cũng có thể thiếu nhưng không thể thiếu cơm được.
“Chúng tôi đã tìm khắp dọc đường, chỉ tìm thấy lúa biến dị thôi,” Nói đến đây giọng điệu của Colin cũng trầm xuống, “Là do Colin quá vô dụng.”
“Cậu đã làm rất tốt.”
“Nếu tôi có thể mạnh hơn chút thì sẽ đi được vào sâu hơn, nói không chừng sẽ tìm được càng nhiều loại hơn.” Tiếc là hiện tại cậu chỉ mới là thú nhân cấp hai, chỉ đối mặt với thú biến dị và thực vật biến dị cấp ba thôi cũng phải rất cẩn thận rồi chứ đừng nói những thứ khác.
Colin thật lòng muốn giúp Vân Lạc được nhiều hơn, cậu là cùng đường nên mới tiến vào trang viên, nếu không có Vân Lạc thì cũng sẽ không có cậu của hiện tại.
Dường như có ý tưởng gì đó vừa loé lên, Vân Lạc vừa định bắt lấy thì đã bị tiếng hô của Colin ngắt lại.
“Cậu chủ, cẩn thận—“
Colin nhanh chóng chắn ở trước mặt Vân Lạc, làm tốt tư thế phòng bị.
Giữa cành lá màu xanh lục, một vật màu trắng phiếm ánh sáng bạc cứ thế mà nhanh chóng hiện lên.
“Đó là cái gì?”
“Quá nhanh, tôi không thấy rõ.” Colin cảnh giác nhìn xung quanh, thần kinh căng chặt cao độ, vất cứ lúc nào cũng có thể đánh trả những đòn tấn công bất ngờ.
Giữa cành lá phát ra tiếng cọ xát “sột soạt”, thứ kia vẫn luôn cử động, có lẽ nó cũng đang quan sát bọn họ.
Vân Lạc nhắm mắt lại, điều động linh lực trong cơ thể, nếu cậu đoán không nhầm thì đó là một con vật nhỏ có màu trắng, việc nó chọn cành lá làm nơi ẩn thân cũng vừa lúc giúp Vân Lạc dễ thấy hơn.
Dưới sự thăm dò của linh lực, mọi thứ đều không còn chỗ để ẩn nấp, cậu đã “nhìn thấy” đứa nhỏ kia.
Nó trốn ở phía sau những cái lá to rộng màu xanh, nhìn bọn họ mà không hề chớp mắt.
Dường như đứa nhỏ kia rất nhạy cảm với mọi thứ ở bên ngoài, gần như là ngay khoảnh khắc Vân Lạc dùng linh lực thăm dò nó, nó đã co người lại.
Nhìn bề ngoài thì đứa nhỏ này rất giống một loại động vật được thế giới ban đầu cậu sống chào đón- mèo.
Ngoại trừ con “mèo” này thì xung quanh không còn sinh vật nguy hiểm nào, Vân Lạc thu hồi linh lực.