“Không phải tôi đã nói động vật không lông không được tiến vào nơi này sao?”
Vân Lạc còn chưa đi ra nhưng Olsen đã nghe thấy giọng nói bình thản của cậu, hắn tức đến nắm chặt tay. Lần trước cũng là như thế này, chỉ nhẹ nhàng nói một câu đã làm hắn mất hết sạch mặt mũi.
“Hóa ra anh vẫn còn chưa trở về phủ công tước à.” Vân Lạc không coi ai ra gì mà đi đến vị trí dành cho chủ nhà rồi ngồi xuống.
Olsen hít sâu một hơi, tự nói với mình đừng tự loạn trận tuyến. Chờ đến khi đưa cậu trở về phủ công tước thì xem xem cậu còn có thể mang đến sóng gió gì hay không. Đến lúc đó người đã phải chịu nhục như hắn sẽ đòi về từng chút, từng chút một.
Olsen xác nhận cảm xúc của mình đã bình tĩnh trở lại mới mở miệng: “Lần này tôi tới đây là vì muốn đưa cậu cả về nhà.”
“Về nhà sao?” Dường như Vân Lạc thấy có hơi hứng thú, “Trở về phủ công tước sao?”
“Đúng vậy, phi thuyền đã được chuẩn bị xong, hôm nay có thể xuất phát luôn, chỉ còn chờ cậu thôi.” Olsen chỉ tới và truyền lời chứ không hề cho Vân Lạc cơ hội lựa chọn.
Bởi vì hắn cho rằng có thể trở về Đế Tinh là việc mà Vân Lạc muốn còn không được, nhớ trước đây Vân Lạc còn đau khổ cầu xin hắn đừng đưa cậu đi, hiện giờ lại có cơ hội trở về, cậu không nắm chắc mới là lạ.
Hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy một chút vui sướиɠ và kích động ở trên gương mặt Vân Lạc, không ngờ thứ hắn nhìn thấy là vẻ mặt không chút hứng thú của cậu.
Muốn trở về phủ công tước là vì chủ nhân của thân thể này còn ôm chờ mong đối với cha ruột của mình, còn Vân Lạc không hề có chút thiện cảm nào với gia đình của nhân vật chính, gần như là cậu không có ý định trở về, cậu cũng không muốn có thêm chút quan hệ nào với dòng họ Oren.
“Cậu không muốn trở về sao?” Olsen không thể tin được mà hỏi.
“Vì sao tôi phải trở về? Trở về để tiếp tục gánh tội thay cho thằng em ngoan ngoãn kia sao?” Vân Lạc nâng tay chống cằm, cười như không cười mà nhìn Olsen.
“Cậu…”
“Trở về nói với chủ của anh rằng giữa tôi và ông ta đã không còn có chút quan hệ nào, vốn cũng đâu xem tôi là con trai đâu, hiện tại cần gì phải giả vờ ở đây.”
“Đây là lệnh của công tước, xin hãy tha thứ cho tội của tôi.” Đến lúc này sao Olsen còn không rõ một sự thật là Vân Lạc thật sự không muốn trở về hay sao.
“Ra tay——“
Còn chưa dứt lời, hai người không hề có cảm giác tồn tại ở phía sau Olsen đã cử động, đánh úp về phía Vân Lạc.
Vân Lạc không thèm nhúc nhích, khóe miệng cong lên một độ cong đầy châm biếm: “Đây là đang tính trực tiếp ra tay sao?”
“Ông chủ nhỏ mau đi đi, đó là một kẻ rất mạnh, đã đạt cấp năm rồi!” Ông quản gia hét lên một tiếng rồi chắn ở trước mặt Vân Lạc, ai cũng không ngờ Olsen lại đột ngột làm vậy, người canh giữ trang viên lại đều đang ở trước sân, hiện tại người có thể miễn cưỡng ngăn cản chỉ có mình ông quản gia.
Ông quản gia chỉ là một thú nhân cấp ba, ở trước mặt thú nhân cấp năm căn bản là không đủ để lọt vào mắt, huống chi ở đối diện là hai thú nhân cấp năm, ông chỉ có thể cố gắng vì Vân Lạc mà kéo dài chút thời gian.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Vân Lạc đã chắc chắn rằng mình sẽ không bị bắt nên mới không trốn, cậu nghĩ trăm triệu lần cũng không ngờ ông quản gia lại chắn ở phía trước, mắt thấy đòn tấn công của hai gã thú nhân cấp năm sắp rơi xuống người ông quản gia thì—linh lực quanh thân Vân Lạc bạo động, trong mắt cậu lóe lên hàn băng, còn đang tính ra tay thì——
Một tia sáng màu bạc vòng qua người Vân Lạc và ông quản gia, chuẩn xác mà rơi xuống người hai thú nhân cấp năm.
Ầm——
Hai người đó bị bắn ra ngoài, còn đập vào tường.
Trong phòng chấn động.
Olsen cũng bị ảnh hưởng, hắn che ngực rồi ho ra một búng máu: “Là ai?”
Chỉ với một chiêu đã hạ gục hai gã thú nhân cấp năm, người ra tay ít nhất cũng phải là kẻ đã đạt cấp bảy, Olsen vừa ngạc nhiên lại vừa thấy sợ, từ khi nào mà bên cạnh Vân Lạc lại có kẻ mạnh như vậy?
“Cút!”
Một âm thanh như chuông lớn đánh vào trong lòng, Olsen lại phun ra một ngụm máu, hắn ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh Vân Lạc có thêm một người đàn ông tóc đen.
Nguy hiểm!
Đối diện với hai tròng mắt màu lam bạc không hề có chút tình cảm nào kia, Olsen cảm giác hô hấp cũng bị bóp nghẹt, dưới áp lực che trời lấp đất kia, hắn không dám làm ra bất cứ hành động dư thừa nào.
“Vị này thật sự muốn đối đầu với phủ công tước Oren sao?” Olsen cố gắng chống đỡ, muốn đứng lên nhưng lại bị áp lực đột ngột tăng lên kia đè xuống mặt đất.
“Công tước Oren…” Samui khẽ cười, “Tính là gì chứ?”
Ngược lại nói với Vân Lạc: “Sao chỉ mới không gặp trong chốc lát mà ông chủ nhỏ đã bị người khác bắt nạt rồi?”
Vân Lạc không trả lời anh, cậu lặng lẽ đưa một sợi linh lực xâm nhập vào cơ thể ông quản gia, sau khi xác định ông không bị sao mới khẽ thở phào, nếu ông quản gia vì sự sơ suất của cậu mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì rất khó để cậu không nghĩ mình có nên khiến đám Olsen vĩnh viễn ở lại nơi này hay không.
Chẳng qua cho dù ông quản gia không xảy ra chuyện gì thì cậu cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho đám Olsen.
Vân Lạc bỏ qua áp lực đầy trời kia mà bước tới gần Olsen. Cậu không bước nhanh nhưng mỗi bước đều đang đạp vào lòng Olsen.
“Có phải anh cảm thấy một giống cái không được dòng họ yêu thương như tôi rất dễ bị bắt nạt hay không? Dù có bị thương hoặc là tàn phế cũng không ảnh hưởng gì lắm, ngược lại còn có thể khiến cậu chủ nhỏ của anh hạ giận sao?”
Ánh mắt Olsen hơi trốn tránh, hắn không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, quả thật hắn đã nghĩ như vậy, nếu Vân Lạc bị phế đi thì còn tiết kiệm cho bọn họ không ít công sức.
“Không sao cả,” Vân Lạc tức đến bật cười, “Dù sao tôi cũng nghĩ như vậy, một quản gia mà thôi, phế thì cứ phế vậy, anh nói có phải hay không?”
“Ông chủ nhỏ có cần tôi hỗ trợ không?” Samui càng ngày càng cảm thấy Vân Lạc thú vị hơn, đối với những thứ có thể mang lại niềm vui cho mình, Samui luôn rất kiên nhẫn.
“Tôi rất vui lòng khi được cống hiến sức lực cho ông chủ nhỏ~~”