Nói thật, Vân Lạc thật sự không muốn.
Nhưng mà nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, bỏ qua ý cười người đó đang cố ý dùng để che giấu kia, sâu trong đôi mắt chính là sự kiên định cho thấy người đàn ông sẽ không dễ dàng từ bỏ mục đích.
Đây là một người đàn ông rất nguy hiểm.
Sự nguy hiểm này đến từ người của người đàn ông này và đến từ cả thân phận anh. Vân Lạc không muốn suy đoán thân phận của người đàn ông này, lại càng không muốn dính dáng đến những phiền toái có thể xảy ra vì nó.
Cậu bỏ qua đề tài này: “Không phải anh muốn xem thử thực vật biến dị sao, đều ở chỗ này cả.”
“Ông chủ nhỏ quả thật rất vô tình,” Samui lắc đầu, đúng như Vân Lạc mong muốn mà không nhắc đến đề tài này nữa.
Anh đi bộ đến gần cây lúa nước biến dị cấp ba kia, cái cây biến dị bình thường đối xử rất tàn bạo với đám Colin kia trở nên dịu ngoan như một chú cừu con, anh đi một vòng quanh đống thực vật biến dị rồi hỏi: “Ông chủ nhỏ muốn dùng quả của nó sao?”
“Hả?” Người đàn ông là người đầu tiên đoán được mục đích của Vân Lạc, cuối cùng Vân Lạc cũng có chút hứng thú: “Vì sao anh nghĩ vậy?”
“Tôi đã từng đọc qua một ít tư liệu, trước khi có cuộc biến đổi kia thì hình như có loại thức ăn giống với loại mà cậu đang trồng.”
Vân Lạc cho rằng người đàn ông kia chỉ biết một ít kiến thức chung chung, không ngờ tri thức của người đàn ông này lại toàn diện như vậy, quả thật như là một nhà nghiên cứu chuyên nghiên cứu về thực vật biến dị.
“Sau cuộc biến đổi lớn kia và khoảng thời gian dài phía sau đó, thứ này,” Samui tạm dừng một chút, “Lúa nước, ở địa cầu cổ gọi nó là lúa nước thì phải, nhưng tập tính sinh trưởng của nó đã hoàn toàn khác với hàng chục ngàn năm trước.”
Quả thật lúa nước hiện tại không còn sinh trưởng trong ruộng nước mà chỉ cần một mảnh đất thôi cũng đủ để bọn nó sinh trưởng bừa bãi. Chúng cũng không chỉ kết lúa một lần, chỉ cần có cơ hội thì chúng có thể tiếp tục sinh trưởng, thậm chí là lên cấp. Cây lúa nước biến dị cấp ba ở trong sân của Vân Lạc ban đầu cũng chỉ là một thực vật biến dị cấp một mà thôi.
Samui cũng có cùng cách nói với Vân Lạc: “Ở giai đoạn hiện tại của đế quốc thì cây lúa nước biến dị có cấp bậc cao nhất là cấp ba, nhưng cái cây trong viện của ông chủ nhỏ sắp lên cấp rồi.”
“Ý anh là nói nó sắp trở thành thực vật biến dị cấp bốn sao?” Trong khoảng thời gian này Vân Lạc cũng có lên Tinh Võng ( mạng trong thời đại tinh tế) tìm hiểu qua, nếu cây lúa nước biến dị này thật sự lên cấp bốn thì rất có thể là cây lúa nước duy nhất trên toàn đế quốc đạt cấp bốn.
Trong khoảnh khắc này, Vân Lạc vừa mới hạ quyết tâm cách xa người đàn ông này đã bỏ quên tất cả, vội vàng tiến lên.
Càng đến gần, sự giao động linh lực đến từ thực vật biến dị kia càng mãnh liệt hơn, Vân Lạc thử vuốt ve thân cây, cảm nhận được sự run rẩy rất nhỏ ở dưới bàn tay mình, đột nhiên cậu nhận ra cây lúa nước biến dị này lên cấp có khả năng rất cao là do gần đây nhận linh lực của cậu.
Thế giới này cũng có linh lực, năng lượng cuồng bạo ở trong người thực vật biến dị và thú biến dị thật ra chính là linh lực đang bị hỗn độn, linh lực có thuộc tính khác nhau sẽ tương khắc nhau, nếu ăn bậy bạ sẽ mang lại hậu quả rất nghiêm trọng.
Này cũng không khác với linh thực và linh thú ở thế giới ban đầu của Vân Lạc lắm, chỉ là linh lực ẩn chứa trong thân thể của linh thú và linh thực chỉ có một thuộc tính, được xử lý thích đáng thì sẽ không gây tổn thương cho cơ thể mà ngược lại còn vô cùng có ích trong việc gia tăng sức mạnh.
Nếu là thời kỳ Vân Lạc mạnh mẽ nhất thì việc xử lý năng lượng cuồng bạo trong cơ thể của thực vật biến dị và thú biến dị là rất đơn giản, nhưng hiện tại sức mạnh của cậu chỉ còn chưa đến một phần mười so với trước kia, chỉ có thể trực tiếp loại bỏ năng lượng cuồng bạo trong thịt thú biến dị và thực vật biến dị rồi nấu thành đồ ăn ngon mà thôi.
Làm như vậy quả thật là rất lãng phí nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác.
Vân Lạc có dự cảm cái cây lúa nước biến dị được cậu dùng linh lực chăm sóc này sẽ mang đến cho cậu một niềm vui bất ngờ.
Lúa đã chín, lại có Samui trấn áp nên lúa biến dị không dám tự tiện hành động, Vân Lạc dứt khoát nhân cơ hội này kêu đám Colin tranh thủ gặt lúa đã chín xuống.
“Tôi giúp ông chủ nhỏ một chuyện lớn như vậy, ông chủ nhỏ không có gì muốn tỏ lòng sao?” Samui vừa nhìn những tôi tớ đang khuân vác lúa vừa hỏi.
Vân Lạc thuận theo ánh mắt của anh mà nhìn qua, không thể phủ nhận việc có sự hỗ trợ của Samui, gánh nặng của họ đã được giảm đi rất nhiều. Không muốn dính dáng nhiều với một người là một chuyện, nhưng tương tự Vân Lạc cũng không muốn nợ ân tình của người khác.
“Anh muốn tôi tỏ lòng như thế nào?”
“Nếu tôi nói tôi muốn ở lại trang viên này…” Dưới ánh mắt càng ngày càng thiếu thiện cảm của Vân Lạc, giọng nói của Samui cũng nhỏ dần, “Tôi nói giỡn thôi, nếu lần này việc thu hoạch cũng có một phần sức của tôi thì tôi muốn mình là một trong những người đầu tiên được ăn thử thành quả, không quá đáng đâu đúng không?”
Đây mới là mục đích chân chính của Samui, anh biết Vân Lạc sẽ không dễ đồng ý với yêu cầu ở lại của anh, nếu dễ dàng đồng ý như vậy thì mọi chuyện cũng sẽ không còn tính khiêu chiến, không phải sao?
Việc anh thích làm nhất chính là những chuyện có tính khiêu chiến.
“Dù là anh không làm gì cả thì ngày hôm đó nếu anh tới đây thì tôi cũng sẽ không cản anh.” Vân Lạc không ngờ người đàn ông này lại đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy, từ thái độ của người quản lý tinh cầu thì không khó để nhìn ra thân phận của người đàn ông này rất không bình thường. Hơn nữa, bữa tiệc này Vân Lạc không hề hạn chế người tham dự, người đàn ông này muốn tham gia là chuyện rất dễ dàng.
“Cái này không giống nhau.” Samui lắc đầu, nhưng không giống chỗ nào thì anh không nói rõ.
Mãi cho đến khi trời chạng vạng tối thì lúa mới được gặt xong, không chỉ cây lúa nước biến dị cấp ba kia cần thu hoạch mà một vài cây khác cũng đã có lúa chín, từng đống lúa lớn nhỏ chất đống cả một nửa gian phòng.
Người quản lý tinh cầu có việc nên đã rời đi trước, Samui lấy lý do muốn giúp đỡ việc trấn áp thực vật biến dị mà hợp tình hợp lí ở lại, lần này Vân Lạc cũng không nói gì cả.
“Cậu chủ, lúa đã được thu hoạch toàn bộ.” Ở trước mặt Vân Lạc, Colin vẫn luôn có khát vọng thể hiện rất mạnh, mới vừa thu hoạch hết lúa thì cậu đã vội đến xin chỉ thị.
“Dẫn tôi đi xem thử.” Vân Lạc đứng dậy, đi được hai bước thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Anh có muốn cùng đi xem không?”