Động Vật Lông Xù Trên Toàn Tinh Tế Đều Yêu Tôi

Chương 2

Công tước Oren quả thật sắp bị đứa con này làm cho tức chết. Ông ta đưa Vân Lạc đến một nơi xa như vậy chính là bởi vì danh tiếng của nó ở Đế Tinh đã bị hủy hoại, thế mà hiện tại nó còn dám ở chung với nhiều giống đực như vậy, là đã hoàn toàn không thèm để ý đến danh tiếng của mình luôn rồi hay sao?

Ông ta không lo đứa con trai bị mình bỏ rơi này bị giống đực khác lợi dụng mà chỉ sợ lời đồn Vân Lạc lả lơi ong bướm bị truyền ra bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến con trai nhỏ. Hill là một đứa trẻ ngoan, sao ông ta nỡ lòng để thằng bé có một vết nhơ như vậy được.

"Olsen, dẫn nó trở về!"

Từ trong video truyền đến giọng nói uy nghiêm của công tước, quản gia vội sai người tiến lên, muốn kéo Vân Lạc đi.

Vân Lạc miễn cưỡng đi ra khỏi đống động vật lông xù rồi nhìn thoáng qua: "Rắn sao? Quá xấu, cút đi."

Trong giọng nói lộ ra vẻ không thèm để ý, dường như người ở bên kia video không phải là công tước Oren, không phải là cha ruột của cậu mà chỉ là một người xa lạ, hơn nữa còn bởi vì hình dạng thật không phải là động vật có lông mà bị cậu chê bai.

Lúc này, người quản lý tinh cầu đã phục hồi lại tinh thần, ông vội vàng kêu cấp dưới giải tán tất cả mọi người.

Đoàn người trở lại trang viên, Vân Lạc hiển nhiên ngồi trên vị trí của chủ nhà, cậu nâng tay chống cằm rồi nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Thấy giọng điệu không chút để ý của Vân Lạc, công tước vốn đang nghẹn một bụng tức giận lập tức không nhịn được nữa, giận dữ hét lên: "Vân Lạc, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?"

"Tao là cha của mày!"

"Phì," Vân Lạc phát ra tiếng cười nhạo, cậu chậm rãi ngồi thẳng người lại, "Từ khoảnh khắc ông sai người đưa tôi đến đây tôi đã không còn là con của ông rồi."

"Mày——"

"Tôi sao?" Vân Lạc không kiên nhẫn mà ngắt lời, "Không phải trước khi tôi rời khỏi Đế Tinh ông đã bảo sau này đừng bao giờ tự xưng là con trai của công tước Oren sao, ngài công tước sẽ không quên đâu đúng không?"

Sau khi có được ký ức hoàn chỉnh của chủ nhân thân thể này, loại người nhà như thế này Vân Lạc không cần người nào cả. Sau khi những chuyện đó xảy ra bọn họ chưa bao giờ nghe chủ nhân của thân thể này giải thích, chỉ cần nhân vật chính khóc lóc và bày ra biểu cảm oan ức là bọn họ sẽ không thèm hỏi nguyên nhân mà định tội cho chủ nhân của thân thể này.

Biểu cảm của công tước Oren thay đổi, đúng là ông ta đã từng nói như vậy nhưng ý định lúc đó của ông ta là để đứa con trai này ngoan ngoãn ở lại trang viên và ngẫm nghĩ lại, để nó không còn ỷ vào thân phận của mình mà làm xằng làm bậy khiến dòng họ mất mặt nữa.

Vân Lạc không muốn dây dưa với những người này nữa, còn chưa đợi công tước Oren nói xong thì cậu đã dứt khoát nhấn tắt cuộc gọi video.

"Tiễn khách."

"Trước kia tôi đã coi thường cậu rồi," Olsen liếc Vân Lạc một cái thật sâu xa, "Cậu chủ Vân Lạc à, nhớ đừng quên thân phận của mình đấy nhé."

"Thân phận ư?" Vân Lạc cười nhạt rồi bảo với người hầu, "Ném anh ta ra ngoài đi, không có lông không xứng tiến vào căn phòng này."

"Cậu chủ à, làm như vậy không sao thật chứ?" Vẻ mặt của người quản gia già đầy lo lắng, ông vốn là người hầu từng hầu hạ mẹ của Vân Lạc nên ông biết rất rõ tính cách của công tước Oren, ông cũng không muốn quản lý gì Vân Lạc mà chỉ lo Vân Lạc càng chọc công tước thì sẽ càng không được sống thoải mái mà thôi.

"Không cần phải để ý đến bọn họ, đồ trước kia tôi kêu chú tìm thế nào rồi?" Vân Lạc không hề để ý tới mấy chuyện này, trước tiên không nói đến chuyện Đế Tinh và tinh cầu Saumur cách nhau rất xa, mà cho dù bây giờ công tước Oren xuất hiện ở trước mặt cậu thì cậu cũng không thể cho ông ta một gương mặt niềm nở được.

Người tu hành chú ý đến nhân quả báo ứng, hiện tại cậu đang dùng thân thể của người này, dù là không có cái gọi là nhiệm vụ của hệ thống thì cậu cũng sẽ khiến những người gây tổn thương đến chủ nhân của thân thế này phải gặp báo ứng.

Nói đến chuyện chính, người quản gia già lập tức bị dời lực chú ý đi, trong khoảng thời gian ở chung này ông đã biết Vân Lạc cực kỳ khác với những gì bên ngoài đồn thổi, là một người rất có chính kiến.

Ông rút sự lo lắng trở về, "Căn cứ vào danh sách của cậu chủ, chúng tôi đã tìm ra một ít loại cây."

"Tìm được rồi sao?" Vân Lạc có hơi hứng thú, "Mau dẫn tôi đi xem thử."

Sau khi đi vào thế giới này thì cái gì cũng tốt cả, chỉ có một chuyện khác biệt đó là chủng loại đồ ăn ở thế giới này quá thiếu thốn, ngoại trừ các loại dịch dinh dưỡng ra thì vẫn chỉ là các loại dịch dinh dưỡng mà thôi.

Ban đầu Vân Lạc cho rằng trong quá trình tiến hóa của nhân loại ở thế giới này thì bọn họ đã làm mất đi vài kỹ năng, nhưng sau này lại phát hiện nơi vấn đề xuất hiện lại là nguyên liệu nấu ăn, không bột đố gột nên hồ, khả năng nấu nướng có tốt đến đâu mà không có nguyên liệu thì cũng chỉ đành lãng phí mà thôi.

Trong cơ thể của động vật ở nơi này chứa đựng năng lượng rất cuồng loạn, nếu không xử lý mà ăn ngay thì nếu nghiêm trọng nhất là sẽ gặp phải nguy hiểm liên quan đến tính mạng, cho nên trừ khi rơi vào trường hợp bất đắc dĩ, nếu không thì sẽ không có ai ăn mấy thứ đó.

Đương nhiên, khoa học kỹ thuật phát triển đến bây giờ thì đối với cách xử lý các loại thịt chứa năng lượng cuồng bạo của thú biến dị, bọn họ cũng đã có được một ít thành quả nhất định, chỉ là những kỹ thuật đó được giữ ở trong tay tầng lớp quý tộc, mà dòng họ Oren cũng là một trong số đó.

Dựa vào kĩ thuật đó, dòng họ Oren đã thu được rất nhiều lợi nhuận, chỉ là rất nhiều người đã quên rằng kĩ thuật loại bỏ năng lượng cuồng bạo trong thịt của thú biến dị là do nhà họ Vân, nhà ngoại của chủ nhân thân thể này nghiên cứu ra, là thứ mẹ ruột của chủ nhân thân thể này đã mang đến cho dòng họ Oren.

"Cậu chủ muốn những thực vật biển dị này làm cái gì vậy?" Người quản gia già vẫn luôn thấy rất lạ, Vân Lạc là con cháu của nhà họ Vân, việc cậu có thể loại trừ năng lượng cuồng bạo trên thịt của thú biến dị cũng không có gì lạ, nhưng mà muốn thực vật biến dị làm cái gì chứ, đây vẫn chỉ là những loại thực vật biến dị thông thường không có chút tác dụng nào thôi mà.