[01]
Lúc ta hấp hối, Thẩm Yến Sơ – người nửa năm không về nay đã trở lại.
“Phu nhân, nàng có khỏe không?”
Nghe thấy âm thanh, ta cố gắng mở mắt ra nhìn nam nhân đã làm ta tổn thương sâu sắc đang ở trước mặt. Mái tóc chàng đã phủ bạc từ khi nào, nhưng chàng vẫn đẹp như xưa.
Hệt như lần đầu gặp gỡ, sáng trong tựa ngọc.
Ta còn nhớ rõ hôm ấy: ta bướng bỉnh trèo lên cây cao chẳng dám xuống, chưa gì đã đứng không vững mà lảo đảo muốn ngã. Đáng lý ra phải ngã xuống đất, nhưng ta rơi vào l*иg ngực ấm áp một ai đó.
Ngẩng đầu nhìn, cũng là lúc tầm mắt đυ.ng phải nhan sắc đẹp đến từng chi tiết tỉ mỉ của người nọ. Khi ấy, chàng chỉ cười khẽ:
“Tam muội muội Hạ gia, nàng có sao không?”
Ta vừa gặp đã yêu, kể từ đó rễ tình đâm sâu.
Nhưng sau khi thành hôn, chàng lại chưa bao giờ kêu ta ‘tam muội muội’ như trước, càng không nói hai tiếng ‘Yểu nương’.
Chàng chỉ gọi ‘phu nhân’ - hai từ khách khí và xa cách. Ta đã tự an ủi mình rằng đó là tính tình của chàng, rằng chàng trong trẻo mà lạnh lùng, rằng chàng không hay biểu lộ cảm xúc.
Nhưng sau đó ở trong thư phòng ta vô tình nhìn thấy phong thư chàng viết cho đại tỉ của ta. Chàng gọi tỉ là Dung nương(*). Bức thư được viết đầy những câu chữ triền miên không ngớt, kể lể ra thứ tình yêu được giấu kín với nàng ấy.
(*) Giống từ Yểu nương ở phần [mở]. Còn Dung là tên, không liên quan.
Một khắc kia ta mới biết được rằng, chàng đối với ta không hề có bất cứ tình cảm nào.
Nghĩ đến đây nước mắt đã tràn mi, ta hấp hối run rẩy nói: “Lão gia, chàng có thể gọi ta một tiếng ‘yểu nương’ không?”
“Phu nhân –” Chàng hơi cau mày, giống như không muốn giữ kiên nhẫn nữa.
Cho đến cuối cùng ta vẫn cứ mơ mộng hão huyền.
Ta nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nơi cây hợp hoan ở đó. Đây là hôm đầu tiên sau khi gả đi ta đã trồng chúng, nhưng chẳng biết từ lúc nào nó đã chết khô.
Phủ Thủ phụ to lớn này đã diệt đi tàn hơi cuối cùng của tình yêu ta dành cho chàng rồi.
“Thẩm Yến Sơ, kiếp sau ta không muốn yêu chàng, yêu chàng quá mệt mỏi. Ta cũng không muốn gả cho chàng, phủ đệ này quá to lớn lạnh lẽo…”
Ta mất hết sức lực, nhắm lại hai mắt. Trong thoáng chốc giống như nghe được giọng nói nghẹn ngào của chàng:
“Yểu nương, nàng đừng rời bỏ ta – ”
Chắc là ta nghe lầm rồi. Tim phổi Thẩm Yến Sơ lạnh như thế, làm sao có thể rơi lệ vì ta được. Chỉ cầu nếu được sống lại một đời, ta sẽ không gặp lại chàng nữa.
Nhưng khi mở mắt ra, ta đã ngơ ngẩn nhìn Thẩm Yến Sơ đang ở ngay trước mặt, chàng lạnh lùng quỳ trên mặt đất:
“Hôm nay kim bảng đề danh(*), mới dám tới quý phủ cầu hôn, chỉ mong tướng quân chịu gả ái nữ cho tại hạ.”
(*) Tên được ghi lên bảng vàng sau kỳ thi Đình.
Thẩm Yến Sơ có vẻ ngoài tuấn mỹ của nam nhân xen lẫn nét thiếu niên, giọng nói giống ngọc thạch chạm nhau, trong veo lại đơn thuần, khiến ta hồi thần trở lại.
Ta sống lại rồi.
Được trở về vừa đúng thời điểm ta làm lễ cập kê(*), cũng là lúc Thẩm Yến Sơ đến cửa cầu hôn.
(*) Con gái thời xưa khi đủ 15 tuổi – là tuổi gả chồng sẽ làm lễ cập kê, lúc đó sẽ cài trâm. Còn con trai đủ 20 tuổi thì làm lễ cập quan, lúc đó sẽ đội mũ.
[02]
Cả đám người vây quanh ở sảnh chính đều che miệng cười khẽ, nhưng không có ác ý. Cha mẹ cũng cười mỉm nhìn ta, bởi tất cả mọi người đều biết tâm tư ta tưởng Thẩm Yến Sơ, đối mặt với lời cầu hôn này sao ta có thể từ chối được đây.
Cả Thẩm Yến Sơ cũng biết.
Cho nên khi chàng thấy cha gật đầu mới liền đi tới trước mặt ta, chàng lấy ra ngọc bội đưa tới, nói:
“Tam tiểu thư Hạ gia, đây là ngọc bội cha mẹ đã mất để lại cho ta, là ngọc bội gia truyền của các đời con dâu Thẩm gia, mang ý nghĩa vợ chồng đối với nhau một lòng một dạ. Hôm nay ta đưa vật này giao cho Tam tiểu thư Hạ gia, nguyện cho ta và nàng sau này sẽ tựa như khi mới cưới, ân ái đến lúc bạc đầu.” (Chỉ đăng tại watt thanhtieuquan và FB Thanh Tiếu Quân.)
Giống y đúc lời nói kiếp trước.
Thì cũng coi như chàng thực hiện được lời hứa đi, bởi ta và chàng chung sống đến bạc đầu, nhưng lại chưa từng ân ái.
Sống lại một đời, ta không muốn ở một mình trong phủ Thủ phụ, càng không muốn trải qua từng đêm lạnh lẽo nữa.
Ta là kẻ tham lam, ta không cần một địa vị cao quý mà chẳng có tình yêu.
Đắng cay lắm. Cũng mệt mỏi lắm.
Ta chậm chạp không cầm ngọc bội, những âm thanh trong sảnh dần nhỏ lại, mọi người vừa nghi hoặc vừa lo sợ nhìn ta. Với biểu cảm vẫn như thường, ta từ từ lui về phía sau. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Yến Sơ, ta cười mỉm cất lời:
“Thẩm Yến Sơ, ta sẽ không gả cho chàng.”
Đời này, ta muốn tìm một người yêu ta.