Sau Khi Xuyên Trở Về, Ta Mang Thai Con Của Bệ Hạ

Chương 21: Trong mộng

6 giờ 40 phút, cuối cùng bữa tối cũng chuẩn bị xong.

Tay nghề nấu nướng của Ôn Uyển rất tốt, thức ăn trên bàn phong phú đủ vị. Bữa cơm đầu tiên của tám người trong biệt thự xem như rất không tồi.

Ăn cơm xong thời gian vẫn còn sớm, nhân viên tổ chương trình đánh tiếng bọn họ có thể bắt đầu chọn lựa chậu cây cho riêng mình.

Bên cạnh ô cửa sổ sát đất thông ra sân sau đặt tổng cộng chín chậu cây cảnh, mỗi người sẽ chọn một chậu mình thích nhất, chậu cuối cùng nếu ai muốn cũng có thể chăm sóc cùng lúc. Những loại cây mà tổ chương trình lựa chọn đều là thực vật sẽ ra hoa trong vòng một tháng, cuối chương trình các vị khách có thể mang tặng chậu cây cho người mình thích nhất hoặc ôm về nhà tiếp tục chăm sóc, xem như một món quà kỷ niệm của chương trình.

Đồng thời những chậu cây này còn có thêm một công dụng nữa, là nơi mọi người gửi gắm cỏ bốn lá vào mỗi tối.

Trước 12 giờ đêm tám người sẽ được tổ chương trình phát cho một mảnh cỏ bốn lá, các vị khách có thể lựa chọn cất giữ nó hoặc viết lời nhắn rồi tặng cho người khác, người được tặng đương nhiên mặc định là người được pick. Qua nửa đêm, sau khi tất cả đã nghỉ ngơi, tổ chương trình sẽ hỗ trợ đặt cỏ bốn lá vào chậu cây của từng người nhận.

Sáng hôm sau, một ngày mới của tám người sẽ bắt đầu bằng những mảnh có bốn lá may mắn này.

Phần quy định và những việc cần chú ý cũng được giấu trong từng chậu hoa, sau đó bị Bạch Linh Tiên tinh mắt nhìn thấy. Sau khi xem xong quy tắc, các cô gái cùng trầm trồ “Lãng mạn quá”, lại có người tay tàn như Vu Thu lên tiếng than thở: “Tôi trồng xương rồng còn chết nữa đây! Lỡ cây bị tôi chăm chết thì biết làm sao? Trong số này có cây nào dễ sống nhất không vậy?”

Mặt mày cậu ta như muốn viết hẳn mấy chữ “Tui khổ quá mà”, cực kỳ khổ ải muốn thử phân biệt xem rốt cuộc chín cái cây kia là loại nào với loại nào.

Bạch Linh Tiên chọn cho cậu ta một chậu cây có phần thân lá nho nhỏ, lãnh đạm nói: “Cúc họa mi đấy, chỉ cần tưới nước thôi.”

“À…” Vu Thu vội vàng ôm lấy chậu hoa.

Tổ chương trình không cắm bảng ghi tên lên chậu cây, bọn họ chỉ có thể tự mình nhận dạng. Bạch Linh Tiên đưa cúc họa mi cho Vu Thu xong bèn lần lượt giới thiệu trong mỗi chậu rốt cuộc đang trồng thứ gì, bởi vì hiện tại chưa chậu nào nở hoa nên chúng thoạt nhìn hơi na ná nhau, rất khó phân biệt.

“Calla; oải hương; phong tín tử; thủy tiên; phong lữ; sơn trà; lan lưỡi rồng; cát cánh. Mỗi loại phải chăm sóc như thế nào tôi sẽ không nói chi tiết, mọi người có thể tự tra cứu trên mạng.”

Bạch Linh Tiên nói xong liền chọn chậu hoa phong lữ.

Buổi chiều đám người Hồ Lý có đến xem qua một lần thuận tiện nhắc đến vài loại ngôn ngữ hoa thông thường lẫn hiếm gặp. Kỳ Trạch nhớ kỹ một trong số chúng chính là hoa cát cánh: tình yêu vĩnh hằng / vô vọng. Nó mang trong mình hai ngụ ý hoàn toàn tương phản, Kỳ Trạch rất muốn chăm sóc cái cây này.

Hạ Viễn Quân hiển nhiên không biết chăm sóc thực vật nên tùy tiện chọn loại trông đơn giản nhất là lan lưỡi rồng.

Hồ Lý chọn hai loại là oải hương và phong tín tử, cô nàng nói mình yêu những loài hoa lãng mạn; mẹ Phó Dung thích chăm sóc cây cảnh nên anh ta chọn hoa sơn trà; La Tiểu Lê và Ôn Uyển lấy hai chậu còn lại là calla và thủy tiên.

Theo tổ chương trình quy định, thường ngày bọn họ muốn đưa chậu hoa đến bất cứ đâu cũng được, dù là đặt trong phòng ngủ hay mang theo đi làm, nhưng một khi đã bước vào thời gian quay chụp thì cả hoa và người đều phải có mặt trong biệt thự; trước 12 giờ đêm còn phải đặt chậu hoa về đúng vị trí này, sáng sớm hôm sau sẽ quay lại xem mình có nhận được cỏ bốn lá hay không.

Nếu ai có thể ghi nhớ rõ mỗi người đã chọn loại hoa gì, buổi sáng dậy sớm một chút là theo dõi được ngay tình hình đối tượng mình đã pick lẫn đối thủ hiện đang như thế nào. Bốn cặp nam nữ hết nhìn hoa lại nhìn những người khác, mang tâm trạng hoặc kỳ vọng căng thẳng, hoặc háo hức nóng lòng muốn thử ngay.

Phân chia cây cối xong, mọi người cùng lên lầu thu dọn đồ đạc cá nhân. Vu Thu và Phó Dung ở một phòng, cậu ta chần chừ một lúc vẫn quyết định chạy sang hỏi xem Kỳ Trạch có muốn đổi phòng với mình không, đương nhiên là ám chỉ bóng gió mấy câu chứ không dám nói thẳng.

Kỳ Trạch lắc đầu, cảm thấy không quá cần thiết. Hạ Viễn Quân này thoạt nhìn không dễ sống cùng nhưng chí ít không có ác ý gì với cậu, hơn nữa sắp tới phải chung đυ.ng suốt một tháng trời, nếu đã không thể trốn tránh thì học thích ứng dần vẫn tốt hơn.

Trước giờ đi ngủ, các chàng trai cô gái ngồi riêng trên ghế sô pha của mình, họ vừa nhận được mảnh cỏ bốn lá đầu tiên. Sau một hồi ngẫm nghĩ, từng người xác định xong đối tượng muốn gửi liền bắt đầu động bút.

Nhân viên công tác thu xong cỏ bốn lá cũng là lúc việc quay chụp ngày hôm nay chấm dứt.

Trông thấy tổ camera thu dọn máy móc đi xuống lầu, mọi người không hẹn mà cùng thở phào một tiếng, sau đó lần lượt trở về phòng làm vệ sinh đi ngủ.

Hạ Viễn Quân rửa mặt nằm lên giường đâu đấy, nhìn sang Kỳ Trạch cũng vừa bò lên giường đối diện, đột nhiên đặt câu hỏi: “Cậu đã yêu ai bao giờ chưa?”

Kỳ Trạch nhìn về phía Hạ Viễn Quân, ngẩn người mất mấy giây mới cười đáp: “Đương nhiên là rồi.” Vốn cậu cũng muốn hỏi lại hắn câu tương tự, nhưng nhớ đến đặc thù nghề nghiệp của đối phương nên đành thôi.

Hạ Viễn Quân kìm nén cơn đau lòng, lại hỏi: “Sáng mai mấy giờ dậy?”

Kỳ Trạch: “Chắc khoảng 8 giờ.”

Hạ Viễn Quân tiếp tục hỏi: “Định đi đâu?”

Kỳ Trạch cho rằng hắn đang muốn đoán nghề nghiệp của mình nên đáp qua loa: “Sang phía Tân Thụy.”

Hạ Viễn Quân gật đầu, “Đúng lúc tiện đường, để tôi đưa cậu đi.”

“…” Kỳ Trạch nhìn dáng vẻ không cho phép cự tuyệt của hắn, đành phải gật đầu, “Vậy làm phiền anh.”