“… Tao không tin đâu.” Tuy ngoài miệng Chu Đức nói vậy, nhưng nhớ lại hai lần trước trêu chọc Kỳ Trạch xong đều đạp phải tay trùm trường, trong lòng vẫn có chút chột dạ.
“Tao nói này, mặc kệ chuyện kia là thật hay phét, tốt nhất mày cũng đừng nên gây sự với nó nữa. Lỡ tin đồn là thật, vậy thì chắc chắn mày gặp xui xẻo; còn giả như nó không thật, vậy càng chứng tỏ đang có người giúp nó sau lưng, thấy nó bị bắt nạt là lập tức trả đũa ngay, cuối cùng đứa xui xẻo vẫn là mày, có đúng không?”
Chu Đức: “…”
Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh!
Chu Đức nghe mà hơi mắc tiểu, nhưng toilet ở phía gần bàn Kỳ Trạch, bị bạn cùng phòng dọa một trận xong cậu ta lại không dám đi qua nữa. Cơn mót càng ngày càng tăng làm Chu Đức phải kéo cửa phòng ngủ ra, phòng bên cạnh vẫn có người, có thể cho cậu ta mượn nhờ phòng tắm.
Nói trùng hợp lại trùng hợp thật, cậu ta vừa bước ra khỏi cửa đã giẫm ngay chân một người đi qua đường.
Ngẩng đầu lên ——
Anh trai trùm trường vừa cười vừa nghiến răng ken két, tay xách cổ áo Chu Đức: “Bạn học này, cậu có bất mãn gì với đôi giày thể thao của tôi phỏng? Chầu chực tôi đi ngang qua để giẫm lên mới vừa lòng đúng không?”
Chu Đức cùng hai cậu bạn đồng loạt nhìn sang chỗ Kỳ Trạch bằng ánh mắt hoảng hốt.
Là thật rồi!!!
Cáo từ cáo từ! Không trêu được không trêu được đâu!
Topic đồn đãi Kỳ Trạch có thể chất cẩm lý thật ra đã xuất hiện trên diễn đàn trường được một khoảng thời gian, cậu đột ngột thay đổi tạo hình hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều sinh viên nam nữ, đương nhiên cũng vì thế mà khiến nhiều kẻ ghen ghét đố kỵ. Thế là bọn họ bịa đặt rằng chỉ cần ai nói nặng lời hoặc chọc phá gì cậu đều gặp phải mấy chuyện xui xẻo, một hai lần còn xem như trùng hợp, nhưng liên tiếp nhiều chuyện xảy ra lại khiến mọi người dần dần thấy có chút quái dị.
Có người bắt đầu lén lút mở topic thảo luận rồi truyền tới truyền lui, cuối cùng truyền thế nào lại biến thành mệnh cẩm lý ám, thế nhưng chuyện này không chỉ không ngăn được cảm tình của các chị em mà còn khiến bọn họ càng hứng thú với Kỳ Trạch nhiều hơn trước.
Bản thân Kỳ Trạch không hay hóng drama diễn đàn trường, đương nhiên không biết chút gì về đề tài này cả.
Ngày hôm sau Kỳ Trạch ghé sang công ty truyền hình Bội An một chuyến, cuộc phỏng vấn chương trình diễn ra thuận lợi, cậu xem qua hợp đồng một lần cũng không thấy có gì không ổn. Sau khi hỏi cặn kẽ những điểm mình chưa quá hiểu, Kỳ Trạch dứt khoát ký tên vào giấy.
Kỳ Trạch ký hợp đồng xong thì vào tháng máy xuống tầng, vừa ra đến đại sảnh đã nhận được điện thoại từ Hứa Văn.
Cái tên xuất hiện trên danh bạ hiển nhiên là Thượng Cảnh An, mới đầu Kỳ Trạch nhìn thấy còn hơi sửng sốt, sau đó mới muộn màng nhận ra mình thực sự đang trải qua hiện tượng siêu nhiên kinh điển: ban ngày thấy ma gọi điện.
“Đại thần! Cậu đang ở đâu? Có rảnh không, tôi mời cậu đi ăn cơm nha.” Hoàn toàn khác với tình tiết phim kinh dị, giọng Hứa Văn trong điện thoại vừa hưng phấn vừa tràn đầy năng lượng, không hề ma quái chút nào.
Kỳ Trạch nghe mà buồn cười: “… Đại thần gì chứ? Tôi đang ở chỗ đài truyền hình Bội An.”
“Bội An à, chờ xíu nhé, mười phút nữa tôi đến ngay.” Dứt lời, Hứa Văn không thèm hỏi Kỳ Trạch có đồng ý không, cứ thế cúp máy luôn.
Chẳng còn cách nào khác, Kỳ Trạch đành đứng ngay bên ngoài cao ốc công ty chờ người đến đón.
Hứa Văn nói mười phút, kết quả chỉ dùng bảy phút đã chạy đến nơi.
Kỳ Trạch trông thấy cậu ta thì rất bất ngờ, tuy rằng vẫn mang khuôn mặt của Thượng Cảnh An nhưng đã tháo cặp mắt kính gọng mảnh xuống, không còn vẻ lịch sự dối trá như trước mà toàn thân đầy sức sống hơn hẳn —— không hề có chút dáng vẻ nào của người đang bị quỷ ám.
Hứa Văn mở cửa chiếc xe thể thao của Thượng Cảnh An ra, sau đó đưa Kỳ Trạch đến một nhà hàng lẩu.
“Ngửi mùi thôi tôi đã thèm chảy nước miếng rồi, cậu không tưởng tượng được mấy đứa cuồng lẩu như tôi chết rồi sẽ có cảm giác gì đâu, chỉ nhìn được chứ thậm chí còn không nghe được mùi vị nó như nào!” Hứa Văn vừa nói vừa cùng Kỳ Trạch vào phòng riêng.
Nhân viên phục vụ dẫn đường không khỏi quay đầu lại nhìn Hứa Văn đang thao thao bất tuyệt như người từng trải, xác nhận dưới sàn có đổ bóng mới yên tâm giả vờ như mình không nghe thấy câu đùa giỡn kỳ quặc kia, tiếp tục giữ vững nụ cười chuyên nghiệp đưa hai người vào phòng.
Kỳ Trạch chứng kiến hết từ đầu đến cuối: “…”
Anh hai à, có phải anh vô tư quá rồi không? Loại bí mật này không phải nên giấu càng kỹ càng tốt sao?
Tính cách Hứa Văn rất nhiệt tình cởi mở, dù đã làm ma nhưng tâm trạng vẫn cực kỳ vui vẻ.
Hứa Văn và Kỳ Trạch vừa ăn vừa hào hứng trò chuyện, lúc này thì tự mỉa mai mình đã từng si mê Thượng Cảnh An thế nào, giống đồ ngốc ra sao; lúc khác lại than thở tuy đã thi đậu vào đại học X nhưng học quá lệch môn, thi CET-4 và CET-6 suýt nữa trọc cả đầu. Đề tài trò chuyện quá mức bình dân chân thật khiến định nghĩa về ma quỷ truyền thống trong đầu Kỳ Trạch có hơi hơi sụp đổ một chút.
*CET (College English Test – 全国大学英语四、六级考试): là kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh của Trung Quốc dành cho sinh viên đại học và sau đại học được triển khai từ năm 1986 đến nay.
“Đúng rồi đúng rồi, có phải cậu chính là đại thần cẩm lý trên mạng hay nói không?” Hứa Văn đặt cốc bia xuống, dùng vẻ mặt hóng hớt chân thành nhìn sang Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi: “…?”
Hứa Văn thấy biểu hiện của cậu đúng là không biết chuyện gì, bèn rút điện thoại ra quẹt quẹt mấy cái rồi chìa màn hình cho Kỳ Trạch xem: “Thường ngày cậu không đọc diễn đàn trường à? Topic này cũng chưa thấy bao giờ luôn?”
“Cái gì?” Kỳ Trạch nghe vẫn chẳng hiểu gì, màn hình điện thoại bị hơi nóng từ nồi lẩu bao quanh khiến cậu thấy không rõ lắm, vừa định duỗi tay ra nhận đã lập tức bị Hứa Văn rút tay về.
Cậu ta vội vàng nói: “Cậu đừng chạm vào, để tôi gửi link cho mà đọc. Những thứ cậu sờ qua, hai mươi bốn tiếng đồng hồ tiếp theo tôi cũng không dám động vào đâu.”
Chẳng trách, Kỳ Trạch còn tưởng Hứa Văn gọi cho mỗi người một cái nồi lẩu riêng vì cậu ta mắc bệnh sạch sẽ chứ.
Kỳ Trạch lấy di động của mình ra, bấm vào đường link Hứa Văn vừa chia sẻ đã thấy ngay topic thảo luận về thể chất cẩm lý của mình đập vào mắt.
Xem lướt qua lần đầu cậu còn thấy hơi buồn cười, nghĩ chuyện này quá vô lý. Nhưng xem đến lượt thứ hai Kỳ Trạch lại bắt đầu cảm thấy đúng là quái lạ, khác với người thường, cậu đã tận mắt nhìn thấy lớp sương mù đại diện cho vận khí những người quanh mình thật sự có chuyển biến.
Ví dụ như Chu Đức ngày hôm qua trêu chọc cậu xong lập tức gặp xui xẻo lần nữa. Ngoài ra còn có ông chủ tiệm bánh ngọt từng đuổi việc cậu, về sau cậu có nghe phong thanh tin tức ông ta và bà vợ đã ly dị, nguyên nhân là lão bị công an gọi lên đồn uống trà do làm khách hàng thân thiết của một tiệm mát xa đèn mờ nào đó.
Càng suy nghĩ, nội tâm Kỳ Trạch càng khó giữ nổi bình tĩnh.
Trước kia chưa từng có những chuyện kỳ quặc như vậy xảy ra quanh cậu, hiện giờ chỉ cần nghĩ nhiều thêm một chút thôi cũng biết nguyên nhân tại sao.
Cổ họng Kỳ Trạch hơi nghẹn lại, cậu vội buông đũa, cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm hòng đè nén vị chua chát xuống bụng.
Hạ Viễn Quân, cho dù khoảng cách giữa bọn họ xa xôi đến vậy, cho dù bọn họ mãi mãi không thể gặp lại nhau nữa, hắn vẫn không ngừng bảo vệ cậu.