Hai tai lộ ra bên ngoài của Thần Hi đỏ bừng gần như bốc khói.
Giống như chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tưởng vừa thấy có thể hiện ra ngay trước mắt.
Đại tiểu thư thanh lãnh tự chủ đứng trước bồn rửa tay khẽ nhíu mày, lông mi dày và đậm rũ xuống, tạo ra một vùng bóng nhỏ nơi mí mắt, quai hàm mượt mà căng chặt, môi mỏng khẽ mím, vẻ mặt chăm chú chà rửa tay qυầи ɭóŧ trong tay, nghiêm túc như đang đối diện với một việc rất quan trọng.
Hô hấp của Thần Hi căng chặt, trở mình nằm ngửa ở trên giường, mặt nóng đến bỏng người.
Ngón tay nắm chặt góc chăn ở dưới thân, hàm răng cắn vào thịt mềm của môi dưới, cảm xúc lộn xộn trong lòng không thể nói thành lời.
Tại sao đại tiểu thư lại giúp cô giặt cái đó?
Một chiếc qυầи ɭóŧ có mấy chục đồng, làm bẩn thì vứt đi mua mới không phải là được rồi sao.
Tại sao lại làm một hành động ái muội như vậy.
Thần Hi cũng chỉ có thể nghĩ tới một điều ——
Đại tiểu thư thật sự thích cô.
Thần Hi kinh ngạc đến mức từ trên giường nhảy dựng ngồi dậy.
Hình như càng nghĩ càng là như vậy.
Thần Hi cong lưng theo mép giường trượt xuống, ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Xong rồi, cô, kẻ đốt phá trái tim này đã làm đại tiểu thư động lòng.
Thần Hi dùng ngón chân cào đất.
Suy nghĩ kỹ một chút, đại tiểu thư thích cô cũng là bình thường.
Dù sao thì cô cũng xinh đẹp như vậy.
Người đẹp lòng tốt, sống tốt lại tốt bụng, yêu cô là chuyện quá bình thường.
Chuyện này không nên trách đại tiểu thư không kiềm chế được, tất cả đều do sức quyến rũ của cô quá lớn.
Cho dù Thần Hi loạn tưởng như thế nào, trái tim vẫn như cũ đập có chút nhanh, đến nỗi muốn mặc quần áo vào chạy về ký túc xá ngay trong đêm.
Tiếng nước bên ngoài vừa dứt, Thần Hi nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, vội vàng leo lên giường nằm nghiêng, giả bộ ngủ, chăn đắp đến chóp mũi.
Lê Chỉ vào tới, thấy Thần Hi đã ngủ, liền đặt chiếc ly chứa nước đường nâu đã ngâm ở trong tay lên tủ đầu giường của cô.
Công việc vẫn chưa xử lý xong, Lê Chỉ đi đến trước máy tính, ngồi xuống bận bịu làm việc.
Trong căn phòng yên tĩnh, nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng vang nhẹ nhàng của bàn phím.
Thần Hi nằm quay lưng về phía đại tiểu thư, trái tim vốn hoảng loạn bất an trong âm thanh có nhịp điệu của bàn phím dần dần ổn định lại.
Trong không khí tràn ngập từng tia, từng sợi hương vị ngọt ngào độc nhất của đường nâu.
Thần Hi mở to mắt, nhìn vào chiếc ly trắng tinh khôi đang bốc lên hơi nóng mờ mịt cách đó không xa, mi mắt kích động rũ xuống, ngón tay nắm chặt lấy chăn.
Lần trước, để tổ chức sinh nhật cho đại tiểu thư, cô đã một mình đến nhà nàng, trong nhà không có bất kỳ thứ gì.
Trong chiếc tủ lạnh ba cánh to lớn, ngoại trừ mặt nạ, cà phê và lá trà, không có bất kỳ thứ gì khác.
Đừng nói đến đường nâu, ngay cả đường trắng dùng cho bếp cũng không có.
Hô hấp của Thần Hi căng chặt, vùi mặt vào trong chăn.
Nước đường nâu cũng giống như dép lê, tất cả đều là đại tiểu thư chuẩn bị cho cô.
Thậm chí Lê Chỉ còn không biết lần tới cô muốn đến là khi nào, nhưng vẫn chuẩn bị những thứ này từ trước.
Đột nhiên Thần Hi cảm thấy rất áy náy.
Quan hệ bạn ngủ đã được thỏa thuận rõ ràng, giấy trắng mực đen được viết rõ ràng ở trên hợp đồng, bây giờ đại tiểu thư lại lén lút động lòng, điều này khiến cô phải làm gì đây?
Kết thúc mối quan hệ sao?
Thần Hi cắn cắn môi dưới, đáy mắt lộ ra vẻ chật vật.
Khoảng nửa tiếng sau, đại tiểu thư làm xong công việc, tắt đèn đi ngủ.
Nếu là bình thường, Thần Hi sớm đã như một chú chim sẻ trở về tổ, vui mừng hò reo lăn vào lòng đại tiểu thư, ôm nàng, hôn hôn, cọ cọ rồi bắt đầu bước tiếp theo.
Cho dù không làm, Thần Hi cũng thích nằm sát vào đại tiểu thư để ngủ.
Mà hiện tại, cánh tay của Lê Chỉ vừa vươn ra, khoác lên eo cô, lưng Thần Hi lập túc căng cứng, da đầu tê dại, ánh mắt lấp lóe.
Cả người mất tự nhiên như một cái rễ cây gặp mưa rồi lại bị phơi khô, cứng ngắc và căng thẳng.
Rõ ràng là một động tác bình thường như thường lệ, nhưng sau khi biết đại tiểu thư thích mình, dường như mọi thứ đã thay đổi một cách khác biệt.
Cánh tay nàng vòng quanh eo của bản thân như mang theo nhiệt độ, xuyên thấu qua chiếc áo choàng tắm mùa thu rồi lại truyền đến trên da, nhiệt ý rõ ràng.
Nhiệt độ trên mặt Thần Hi có chút cao, chậm rãi xoay người nhìn Lê Chỉ, chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi, "Làm không?"
Trên miệng, là cô hỏi như thế, trên thực tế bàn tay ở dưới chăn đã nhét vào bên trong áo choàng tắm của Lê Chỉ.
Nắn hai lần như nhào bột.
"..."
Lê Chỉ nắm chặt lấy cổ tay thanh mảnh tinh tế của Thần Hi, thật sự tin rằng cô nấu ăn rất giỏi.
Đáy mắt Thần Hi ẩn chứa một ý cười ranh mãnh, cổ tay linh hoạt thoát khỏi lòng bàn tay của Lê Chỉ, tiến tới hôn lên khóe miệng nàng, giọng nói trầm thấp tinh tế, ánh mắt sáng ngời, "Em muốn."
Trong lòng Thần Hi hỗn loạn, hỗn loạn đến mức phải dùng một việc khác để dời đi sự chú ý.
Trước khi gặp đại tiểu thư, Thần Hi tâm tình không tốt sẽ đọc sách, một khi chuyên tâm vào việc khác, trái tim sẽ trở nên yên tĩnh.
Con đường của học bá đôi khi chỉ đơn giản như vậy.
Bây giờ có đại tiểu thư nằm ngay bên cạnh cô, Thần Hi tuyệt đối không có khả năng đứng dậy đọc sách, viết luận văn.
Nếu đêm nay không làm chút gì đó, chắc chắn Thần Hi không thể ngủ ngon cả đêm.
Lê Chỉ như là thở dài, vươn tay ôm chầm lấy Thần Hi, tiến tới khẽ cắn vào môi dưới của cô, "Yêu tinh."
Mi mắt Thần Hi cong cong, lật chăn ra, ngồi cưỡi ở trên người nàng, lắc lắc tóc ở sau lưng, trở tay tuỳ ý xắn tóc thành một búi tròn.
Đuôi mắt cô giương lên, rũ mắt xuống nhìn Lê Chỉ, đáy mắt sáng ngời lộ ra vài phần vũ mị yêu dã, môi đỏ mấp máy, cố ý hỏi một cách chậm rãi, "Vậy đại tiểu thư có sợ không?"
Lê Chỉ mỉm cười, "Sợ, sợ chết."
Thần Hi cúi đầu, cách lớp áo choàng tắm khẽ cắn lên bả vai của Lê Chỉ, "Lúc ở trong xe, cắn có đau không?"
Lúc đó, cô cũng không thể phân biệt rõ mình đang ở trong tâm trạng gì, đến khi nhận ra thì đã cắn xong.
Lê Chỉ nhớ tới vết cắn nhẹ ở trên vai.
"Không đau."
"Vậy bây giờ, em chuyển sang nơi khác cắn."
Lê Chỉ nín thở kêu rên, đầu ngón tay co rút lại nắm chặt lấy ga giường dưới thân, đuôi mắt lập tức đỏ lên.
Thần Hi thích một đại tiểu thư như vậy, rũ bỏ tất cả thanh lãnh xa cách ở trên người, tan thành một vũng nước xuân êm dịu.
Dù sao cũng là thời kì đặc thù, chắc chắn không thể thả lỏng như bình thường để làm.
Nhưng Thần Hi vẫn vui sướиɠ, sau nhịp đập nặng nề của trái tim, cũng không thể nhớ nổi những chuyện còn lại, hiếm khi lòng được yên tĩnh.
Lê Chỉ nhìn cô.
Thần Hi vốn có đuôi mắt quyến rũ, nhẹ nhàng pha lên chút ánh đỏ nhàn nhạt, giống như được ai đó dùng bút lông thấm đầy mực màu hồng đào nhẹ nhàng phác hoạ miêu tả.
Một nét nhẹ nhàng, vẽ ra mị sắc, yêu dã như con yêu tinh chỉ xuất hiện trong đêm để câu dẫn người khác.
Tóc búi tròn mà cô tuỳ tiện buộc lên sớm đã tản ra, dải tóc dài mềm mượt xoã xuống phía sau, che phủ hơn nửa làn da, những sợi tóc nhỏ, ướt đẫm mồ hôi, dính lên hai bên má, gò má nổi lên hai vùng đỏ ửng.
Thần Hi cúi người lại gần.
Ánh trăng sáng rực lọt qua cửa sổ rộng mở, chiếu vào trên giường.
Lê Chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả hít thở cũng quên.
Trong mắt Thần Hi lộ ra ý cười, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vén mái tóc dính trên má của Lê Chỉ ra sau tai, thuận thế hôn xuống vành tai nóng hổi của nàng.
Tai Lê Chỉ vốn đã đỏ, bỗng chốc càng nóng hơn.
Cánh tay của Thần Hi chống ở hai bên cơ thể nàng, cười, "Đại tiểu thư, làm sao chị có thể đáng yêu đến vậy chứ."
Đáng yêu đến mức em không nỡ phá vỡ hợp đồng.
Dưới giường đại tiểu thư thanh lãnh giỏi giang, hiện tại đại tiểu thư mềm mại đáng yêu.
Quả là người cũng như tên, như một quả vải.
Thần Hi nhẹ nhàng cảm thán, làm sao lại có người thú vị như vậy chứ.
Nếu tương lại thật sự yêu rồi lại chia tay, cô chắc chắn sẽ cảm thấy đau khổ giống như ba của mình.
Thần Hi nắm chặt đầu ngón tay, giống như đánh lén, hôn một cái lên khóe miệng Lê Chỉ, chớp chớp mắt, "Đi phòng cho khách ngủ đi."
Trên giường một mảnh hỗn độn, chỉ có thể chờ đến ngày mai để dọn dẹp.
Cảm xúc trong đêm sẽ lưu lại trong đêm, khi bình minh đến, Thần Hi lại là Thần Hi đó.
Điều khác biệt duy nhất chính là, gần đây tần suất cô tìm đại tiểu thư rõ ràng thấp hơn nhiều so với trước đây.
Đừng nói đến Lê Chỉ, ngay cả Tiếu Tiếu và Nhan Đà cũng đã nhìn ra.
Gần đây, Thần Hi đang chạy qua lại hai nơi là đoàn làm phim và trường học, nếu như không diễn sẽ trở về sớm hơn, còn sẽ chủ động viết luận văn.
Không bình thường, không giống cô.
"Hai người chia tay?"
Nhan Đà hỏi cô.
Thần Hi vén lên đuôi mắt liếc cô nàng, "Biết nói chuyện không? Cái gì gọi là chia tay, hai chúng tớ còn chưa từng hẹn hò."
"Vậy là chị ta đang đến dì à?"
Nhan Đà cảm thấy không bình thường, với tính cách của Thần Hi, dù có đến dì cũng không ảnh hưởng đến sự năng động của cô.
Tiếu Tiếu cũng nhỏ giọng hỏi, "Hôm đó đại tiểu thư chọc giận cậu à?"
Thần Hi xoay bút trong tay, ánh mắt dừng bên trên tài liệu lịch sử, "Không có."
"Không bình thường."
Tiếu Tiếu và Nhan Đà ôm nhau, dựa vào nhau nhìn vào Thần Hi, ăn ý trăm miệng một lời.
"Cậu không bình thường."
Thần Hi trừng hai người họ.
Nhan Đà xoa xoa mũi, đi tới, dựa vào tủ quần áo của Thần Hi, nhìn cô, "Vậy tại sao cậu không đi tìm chị ta?"
"Cậu trước đây không phải đã khuyên tớ đừng để bị phú bà tỷ tỷ lừa sao? Sao bây giờ lại khuyên tớ đi tìm chị ấy?"
Thần Hi dùng bút chỉ vào Nhan Đà, hơi híp mắt lại, "Nói thật đi, cậu có phải bị mua chuộc rồi không?"
Cô đau lòng nhức óc, "Cậu không còn trong sạch nữa, cậu đã bị tư bản vấy bẩn."
"Cút."
Nhan Đà tức giận bỏ đi, "Lười quản cậu."
Tiếu Tiếu nhìn Nhan Đà ngồi lại đeo tai nghe lên, lại nhìn Thần Hi đang cúi đầu đọc sách, tình thế khó xử.
"Hai chúng tớ không sao cả." Thần Hi nhìn qua gương trên bàn thấy đôi mắt viết đầy lo lắng của Tiếu Tiếu phía sau.
Từ "hai chúng tớ" này không biết là nói về cô và Nhan Đà hay là nói về cô và Lê Chỉ.
Thần Hi rũ mi xuống, liếc nhìn chiếc điện thoại từ khóe mắt.
Màn hình tối đen, không có nửa cái tin nhắn.
Trước đó chắc là ảo tưởng nhỉ?
Một trong bốn ảo tưởng lớn nhất trong cuộc sống là——
Cô ấy thích tôi.
Nếu không, hai người đã bốn ngày không gặp, nếu thích chắc chắn sẽ gửi tin nhắn tới.
Kết quả, đại tiểu thư nhẫn nhịn bốn ngày cũng chỉ thốt ra một câu vô vị, bình thường.
Thần Hi vươn tay lấy điện thoại, ấn vào khung chat với đại tiểu thư.
Tin nhắn cuối cùng bên trong được gửi vào nửa giờ trước.
[Hôm nay có đến không?]
[Không đến, hôm nay em phải ở trường viết luận văn.]
[Được.]
Được?
Chỉ một chữ được?
Đây có thể là thái độ thích cô sao?
Thần Hi mím môi, ngón tay chạm vào vỏ điện thoại.
"Thiến Thiến, cậu đi đâu vậy?"
Tiếu Tiếu ngủ đối diện với Thần Hi, nghe thấy tiếng bàn ghế trượt trên sàn ở phía sau liền quay đầu lại nhìn cô.
Thần Hi mở tủ lấy một chiếc áo khoác mới mua trị giá khoảng một trăm đồng, không mặc chiếc áo khoác trị giá hơn vạn treo ở bên cạnh, "Đi ra ngoài một chuyến."
Cô mang túi xách, cầm điện thoại lên, "Buổi tối không cần để cửa cho tớ."
Tiếu Tiếu "à" một tiếng.
"Nhan Đà, cậu nghĩ Thiến Thiến có phải đang đi tìm đại tiểu thư không?"
Nhan Đà tháo tai nghe xuống, liếc nhìn ra ngoài cửa, không nói gì.
"Tiếu Tiếu online, tớ sẽ dẫn cậu đi làm nhiệm vụ của môn phái."
"Được, cậu chờ tớ một chút, tớ bật máy tính lên ngay."
Khi Thần Hi rời khỏi ký túc xá, cô gọi một chiếc xe và điểm đến là nhà của đại tiểu thư.
Lúc cô xuất phát đã là 6:30 chiều, trên đường bị kẹt xe do cao điểm buổi tối, khi đến thì đã gần 8 giờ.
Đứng trước cửa nhà Lê Chỉ, Thần Hi nhẹ nhàng bấm chuông cửa hai lần.
Không ai trả lời, chắc là không có ở nhà.
Trong lòng Thần Hi đầy nghi hoặc, dựa vào ý nghĩa tin nhắn mà đại tiểu thư gửi cho cô trước đó, có vẻ đã tan tầm.
Cô cúi đầu lục lọi túi xách.
Thật ra, Thần Hi có chìa khóa dự phòng của nhà Lê Chỉ, lần trước nàng đưa cho, nhưng sau đó cũng không có đòi lại.
Chìa khóa luôn nằm trong túi xách, Thần Hi không biết là quên hay là không để ý tới, vẫn chưa trả lại cho nàng.
Hôm nay đúng lúc định đến đây cho nàng một bất ngờ, chìa khóa xem như đã có tác dụng.
Thần Hi vừa lấy chìa khóa ra, liền nghe thấy tiếng khóa cửa phía trước vang một tiếng.
Có người ở nhà?
Thần Hi nghi hoặc ngẩng đầu.
Cửa mở ra, Lê Chỉ với đôi má đỏ bừng đang đứng trước mặt cô trong bộ đồ ngủ.
Thấy Thần Hi tới, Lê Chỉ sửng sốt một chút, "Thiến Thiến?"
--------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày thường——
Vải thiều: Thần Hi.
Khi ốm——
Vải thiều: Thiến Thiến.
Lê tổng, người chỉ cư xử như một đứa trẻ khi bị ốm...