Lê Chỉ cầm dù rũ mắt nhìn Thần Hi, thấy cô cúi đầu thăm dò, nhẹ nhàng giẫm một cái lên mũi giày mình, còn tính giẫm lên lần thứ hai, mí mắt giật giật.
Nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở cô, "Giày rất đắt."
Thần Hi lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, giống như vừa lấy lại tinh thần.
"Đại tiểu thư?" Thần Hi ngẩn ra một chút, "Chị không phải, không phải ngày mai trở về sao?"
Lê Chỉ, người được cho là sẽ quay lại vào tối mai, đang đứng trước mặt cô, mặc một chiếc áo khoắc màu nâu nhạt, một tay đút túi.
Nàng đang cầm một chiếc ô lớn màu đen, vừa che cho hai người họ tiện thể đem Thần Hi che ở phía bên dưới, tán dù hơi nghiêng về phía cô.
Thần Hi trong trạng thái mơ hồ cảm thấy như mình được che chở dưới dù, người cầm dù đã tạo cho cô một thế giới nhỏ trong cơn mưa đêm mùa thu.
"Em không phải nói nhớ tôi sao."
Lê Chỉ rũ mắt xuống nhìn cô, ánh sáng trong đêm mưa sương tối tăm không thể nhìn rõ biểu cảm trong mắt, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, "Cho nên tôi liền về sớm."
Ánh mắt Thần Hi lay động, nhịn không được vươn tay ôm lấy eo Lê Chỉ, đem chính mình chen vào hơi lạnh trong lòng nàng.
Theo động tác của cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được rút ngắn.
Lê Chỉ tay cầm cán dù hơi nắm chặt, mi mắt kích động hạ xuống.
Vài giờ lái xe mệt mỏi trong trong nháy mắt tan thành mây khói, cả trái tim an tĩnh xuống, giống như được cô lấp đầy.
Chiếc ô của Thần Hi bị chen rơi ở sau phía lưng cũng mặc kệ, khuôn mặt ngẩng nhìn Lê Chỉ với đôi mắt óng ánh.
"Em rất nhớ chị."
Hai tay cô xuyên qua lớp áo khoác màu nâu nhạt cách qua lớp áo sơ mi trắng ôm chặt vòng eo thon thả của Lê Chỉ, ngửi ngửi hương thơm lành lạnh quen thuộc trên người nàng, mềm giọng làm nũng:
"Rất muốn chị hôn hôn em."
Lê Chỉ không được tự nhiên rút tay từ trong túi ra treo bên người, lông mi hạ xuống rũ mắt nhìn cô, lời cự tuyệt liền như thế bị ngăn lại trong cổ họng.
Thần Hi như một con mèo con ướt sũng mong chờ ngửa đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng duỗi ra bàn chân ướŧ áŧ, tiếng kêu ngọt ngào và đáng yêu.
"Được không, chỉ hôn một chút thôi, có được không?"
Thần Hi nắm chặt áo sơmi Lê Chỉ, khẽ cắn vào thịt mềm bên trong môi dưới, "Chỉ một lần ngoại lệ thôi."
Cô biết Lê Chỉ không thích thể hiện tình cảm ở nơi công cộng, hai người cũng đã thỏa thuận với nhau khi ở bên ngoài sẽ giả vờ không quen biết.
Thần Hi trong lòng đều biết, nếu bình thường nhiều nhất trêu chọc nàng một chút, cô sẽ thực sự không để Lê Chỉ hôn mình.
Hôm nay có thể trong lòng có mưa, ẩm ướt muốn một môi trường sống khô ráo.
Muốn lấy được một phần thiên vị.
Muốn được người khác chiều chuộng và tuỳ ý một lần.
Lê Chỉ rũ mắt nhìn Thần Hi, trong lòng giống như bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nàng một tay đỡ lấy một bên mặt Thần Hi, cầm chặt cán ô, tay đem dù màu đen đè thấp bao lấy hai người, khom lưng cúi đầu hôn xuống môi cô.
Hơi lạnh, ướŧ áŧ.
Lê Chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, đang định đứng dậy rời đi chợt bị thần hi vòng lấy cổ, chủ động làm sâu thêm nụ hôn này.
Trong khuôn trường tĩnh mịch không người, trong ánh sáng mờ ảo của đêm mưa thu——
Hai người họ ở trong thế giới nhỏ bé dưới chiếc ô, hô hấp xen lẫn vào nhau có chút cháy bỏng.
Khi đôi môi tách ra, Thần Hi chưa hết thòm thèm liếʍ đôi môi hơi nóng tê dại, l*иg ngực lên xuống nặng nề, đáy mắt tất cả đều đang bốc lên ánh lửa.
Lòng bàn tay cô nắm khuỷu tay đang cầm ô của Lê Chỉ, dùng ngón tay cái khêu gợi vuốt ve lượn vòng cánh tay nàng, "Đi khách sạn không?"
"..."
Lê Chỉ rũ mắt xuống nhìn cô.
Luôn cảm thấy vừa rồi con mèo con ướt sũng giả vờ đáng thương sau khi được ôm vào lòng, lắc lắc đầu rũ bỏ nước trên người, đuôi mắt nhếch lên, lắc mình biến hoá lại trở thành con hồ ly tham thân thể nàng.
Ừ, đây chính là cái gọi là nhớ nàng.
Nhớ thân thể của nàng.
Có đều tâm trạng Thần Hi trở nên tươi sáng hơn có thể bằng mắt thường.
Thấy Lê Chỉ gật đầu, cô vui sướиɠ xoay người nhặt chiếc ô của mình lên, cất đi rồi cầm trong tay, sau đó yên tâm thoải mái dựa chiếc ô lớn của Lê Chỉ, cùng nàng sánh bước bên nhau.
Sau ngồi vào trong xe, Thần Hi giật mình nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn trong "Nhóm mèo".
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Thiến Thiến: Đại tiểu thư đi công tác về rồi, hôm nay tớ đi ra ngoài ở không về ký túc xá được. / Tạm biệt.
Sợ hai người họ lo lắng, Thần Hi bật máy ảnh chụp một bên mặt Lê Chỉ gửi tới.
Lê Chỉ vừa thắt dây an toàn, nghi hoặc nhìn qua, Thần Hi ngoảnh mặt về phía nàng trong không trung "muah" một tiếng
Ngón tay Lê Chỉ đang đặt trên vô lăng của không tự chủ được giật giật, da thịt mềm mại trong lòng như bị đầu lông vũ quét qua, ngứa một chút.
"Tôi mang cho em quà" Lê Chỉ nói, "Ở hàng sau."
Thần Hi cất điện thoại hiếu kì xoay người nhìn sang.
Lê Chỉ hẳn là trở về tương đối vội vàng, bình thường đại tiểu thư thích thu dọn tất cả mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, hôm nay hiếm thấy đem văn kiện, túi xách đều xếp chồng đặt cùng một chỗ.
Thần Hi còn đang suy nghĩ Lê Chỉ sẽ mang cho mình quà tặng gì.
Ba chữ đồ thủy thủ ở trong đầu chợt lóe lên lại bị Thần Hi cấp tốc quăng đi.
Với khí chất đại tiểu thư, so với một bộ đồ thủy thủ, khả năng mang trà cho cô còn lớn hơn.
Thần Hi trông thấy chiếc túi xách tinh xảo được đặt một mình trên ghế sau, trong xe ánh sáng lờ mờ nhìn không rõ ràng lắm.
Cô thò người cầm qua, chờ thấy rõ cái túi bên trên có chữ quen thuộc tiếng Pháp, cả con mắt đều sáng lên.
Túi xách!
Vẫn là thương hiệu Ái Baba.
Thần Hi hít sâu một hơi, đem túi ôm thật chặt vào trong ngực, ánh mắt tràn đầy ánh sao nhìn về phía Lê Chỉ, "Ngao, bảo bối em thật sự yêu chị chết mất!"
"Chị thế nào hiểu em thế chứ."
Trong vòng một ngày thu hai cái túi xách, Thần Hi cảm thấy mình hạnh phúc muốn ngất đi.
Lê Chỉ mặt ngoài bát phong bất động* nghe cô thổi cái rắm cầu vồng biểu đạt yêu thương, thực ra sau lưng trái tim đã sớm nhẹ nhàng bay lên.
*Bát phong bất động - miêu tả một trạng thái tâm lý tự lập, không bị ảnh hưởng bởi những biến đổi hoặc thay đổi trong môi trường xung quanh.
Giọng nói của nàng ra vẻ tùy ý, "Mở ra nhìn xem."
Thần Hi mặt mày cong cong lấy túi xách ra ——
Ngay sau đó ý cười liền như thế cứng đờ ở trên mặt.
Túi Hermès Kelly.
Màu xanh sẫm.
"..."
emo.
*"emo" thường được sử dụng để miêu tả tâm trạng u tối hoặc thể hiện sự khó xử trong cảm xúc.
Thật là đúng dịp nha, buổi sáng cô nhận được cũng là cái này, hiện tại đang đeo trên người.
Lê Chỉ thấy Thần Hi nhìn cái túi không có phản ứng gì liền liếc nhìn cô với vẻ nghi hoặc, "Em không thích sao?"
Chiếc túi này được cô tìm người mua gấp trước khi đến đây, nghe nói trong nước số lượng không nhiều lại thời gian muốn đang gấp, cho nên so bình thường còn muốn mắc hơn một hai vạn.
Thần Hi bỗng nhiên thẳng lưng, đem túi ôm vào trong ngực, "Thích, ai nói em không thích, em thích muốn chết!"
Cô chột dạ nháy mắt, dư quang liếc qua một cái khác trên đùi, "Em rất thích."
"Thích đến nước bọt từ trong mắt chảy ra."
Ô ô, nếu không phải cùng một phong cách, cô sẽ thích hơn QAQ.
Thần Hi thích túi xách, nhưng vẫn chưa đến mức yêu thích đến nỗi đeo một cái, sưu tầm một cái.
Đặc biệt là hai cái đều là mới.
"Em không phải muốn đi quay phim sao, vừa vặn cái này phù hợp với em."
Lê Chỉ bất động thanh sắc duy trì lòng tự trọng của Thần Hi, không nói rằng việc mang một chiếc túi giả để giữ thể diện đến phim trường là không tốt, chỉ nói phù hợp với cô.
Tại sao phù hợp, bởi vì chiếc túi Kelly được đặt theo tên Vương phi Grace Kelly của Monaco, nữ diễn viên từng đoạt giải Oscar, đối với Thần Hi, người mơ ước trở thành một minh tinh, điều đó có ý nghĩa rất lớn.
Lê Chỉ tặng món quà thật dụng tâm.
Chính là bởi vì dụng tâm, tâm Thần Hi càng trống rỗng.
Cô ngập ngừng vuốt hai cái túi xách, giương mắt nhìn Lê Chỉ, muốn nói ra sự thật nhưng lại sợ nàng nổi giận.
Thần Hi hít sâu một hơi, làm ra quyết định, "Sau này em đi ra ngoài đều sẽ mang túi xách đại tiểu thư tặng."
Lê Chỉ quét ánh mắt về phía chiếc túi cùng kiểu màu xanh sẫm trên đùi cô.
Nếu đây là Thần Hi mua, nó sẽ là hàng giả, vấn đề là cái này là món quà từ Nhan Đà.
Ý tưởng tặng túi cho cô của Nhan Đà cũng giống như của đại tiểu thư, hi vọng cô sẽ giống như Grace Kelly trên con đường mà cô yêu thích.
Phần này tâm ý này Thần Hi không dễ lãng phí.
"Cái này là Nhan Đà tặng."
Thần Hi ôm hai chiếc túi như thể cô đã làm sai, không biết thế nào dứt bỏ.
Lê Chỉ khẽ ừ một tiếng, giọng điệu nhàng nhạt.
Nàng cảm thấy Nhan Đà chỉ là một nghiên cứu sinh năm thứ hai, có lẽ đưa cho Thần Hi hẳn là một chiếc túi hàng nhái, căn bản không để trong lòng.
"Mang chiếc chính hãng là được rồi, chiếc còn lại sẽ để lại khách sạn vào ngày mai khi chúng ta rời đi." Lê Chỉ nghĩ bây giờ thật giả lẫn lộn với nhau, không muốn Thần Hi mang nhầm nữa.
Nghe nàng nói muốn vứt bỏ cái kia, Thần Hi chớp mắt hai cái, nhỏ giọng bức bức: "Cái kia cũng là thật."
Tay Lê Chỉ hơi dừng lại, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt mắt trần có thể thấy, trên mặt giống như chậm rãi bao trùm lên một tầng băng sương.
Lạnh lùng người lạ chớ gần.
Nhan Đà.
Lê Chỉ nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô nàng là trong phòng nghỉ của tòa nhà văn phòng của Đại học C, đối phương vẻ mặt lo lắng thở hồng hộc gõ cửa nói tìm Thần Hi.
Một lần nữa là trong video chiều nay, cô nàng vì Thần Hi mà cùng người khác đánh nhau.
Một người bạn cùng phòng sống với nhau sáu năm, vì Thần Hi có thể cùng người khác đánh nhau, sẵn sàng tiễn mười mấy vạn cho một chiếc túi xách tặng bạn cùng phòng...
Mi mắt Lê Chỉ hạ xuống.
Có thể ngày mưa khí áp thấp, Lê Chỉ cảm thấy trong xe không khí thưa thớt, l*иg ngực buồn bực lấp kín, đáy lòng có cỗ khó chịu không nói ra được.
Nàng dư quang nhìn Thần Hi, thấy cô đang ở thế tiến thoái lưỡng nan giữa hai chiếc túi, nàng nổi lên một cơn giận không tên.
Lê Chỉ sẽ không tức giận với Thần Hi mà không có lý do, nàng chỉ nói: "Vậy em đem cái hôm nay tôi tặng bán đi."
Ngón tay Lê Chỉ nắm chặt vô lăng, ánh mắt nhìn phía trước đường, "Chỉ cần giữ lại một cái túi thật."
Thần Hi quay đầu nhìn nàng, nghe ra trong giọng nói đại tiểu thư có chút lãnh đạm.
"Em không, em đều muốn." Thần Hi đem hai chiếc túi tất cả ôm vào trong ngực, "Không bán."
Lê Chỉ trừng cô, Thần Hi trừng lại.
Cô cố ý nói: "Chị cũng đã tặng em, thì ngày nào em cũng mang, mới không muốn bán đi."
Lê Chỉ mặt lạnh mắt nhìn phía trước không thèm để ý cô.
Thần Hi chớp mắt nhìn nàng, một tay còn lại nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Lê Chỉ, trong mắt mang theo ý cười, nhẹ giọng hỏi: "Đại tiểu thư đây là đang ăn dấm sao?"
Cánh tay Lê Chỉ trong nháy mắt cứng ngắc, ánh mắt mất tự nhiên nhìn đi nơi khác.
Trái tim trong ngực hoảng loạn nhảy lên, âm thanh kích động màng nhĩ.
Nàng không lựa lời nói mà nói, "Em suy nghĩ nhiều rồi."
Lê Chỉ nắm chặt vô lăng, thanh âm ra vẻ thanh lãnh: "Đồ xa xỉ chỉ trân quý khi chúng là duy nhất."
Thần Hi kéo dài thanh âm, "Ah" một tiếng, "Tốt."
Cô cũng không để ý trân quý không trân quý, "Hai cái em đều thích."
Đều là bảo bối của cô ~
Lê Chỉ thấy Thần Hi con mắt cong cong, ngực càng chặn lại, cơ hồ là cắn răng nói, "Tùy em."
Không phải Quốc Khánh, đặt khách sạn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đến tận khi hai người bước vào phòng, Lê Chỉ vẫn không nói một lời nào với Thần Hi.
Thần Hi chậm rì rì đi sau nàng, trên cổ tay vắt lấy hai chiếc túi xách, lộ ra khí thế phu nhân.
Lê Chỉ liếc cô, nhíu mày.
Vừa rồi trên đường đi, nàng không chỉ một lần ở trong lòng hỏi chính mình có phải hay không vội vàng hồ đồ rồi, mới có thể vì đau lòng Thần Hi mà đi suốt đêm trở về?
Người này không phải là không có tâm.
Em ấy là tâm quá hoa!
*Không kiên định, thay đổi nhanh chóng.
Cửa phòng đóng lại, Thần Hi "Hoa tâm" quấn tới như dây leo, tay từ phía sau vòng ôm eo Lê Chỉ, hơi nóng phả vào bên trên gáy nàng.
"Đừng tức giận mà."
Thần Hi cảm thấy lúc đại tiểu thư giận dỗi miệng không đối tâm* đặc biệt đáng yêu.
*Có nghĩa là "miệng nói không đúng lòng".
"Em chỉ mang cái chị tặng cho em, được không?"
Thần Hi dán vào lưng Lê Chỉ, chóp mũi cọ vào tai nàng, mềm giọng ở bên tai nàng nũng nịu.
"Để con mèo nhỏ suy nghĩ một chút cần phải thế nào dỗ dành đại tiểu thư vui vẻ đây."
Đuôi mắt cô vung lên nhìn Lê Chỉ, giống như một cái móc câu mềm mại uyển chuyển, đầu ngón tay trỏ dọc theo vòng eo căng mịn của nàng đi xuống.
Tự hỏi tự trả lời:
"Dùng miệng có được không?"
----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thiến Thiến: Miệng lưỡi của em còn có thể
Các bảo bối, bản này văn chủ nhật lăng Thần v, ngày mai mọi người ban đêm chờ khoảng em một chút ~
-------------------------
Tweet văn bản của bạn bè
Tác phẩm: Lão bà cứu ta!
Tác giả: Huyễn Yến
Tôi là một kẻ chuyên phá rối, thích xem náo nhiệt và không ngại gây chuyện, vì tính xấu này mà tôi đã đắc tội với rất nhiều người trong giới tu tiên, tự nhiên có rất nhiều người muốn gϊếŧ tôi.
Mỗi khi tôi sắp bị đánh chết, chỉ cần tôi hét lên: "Vợ ơi, cứu ta với!", người vợ đen, dài, thẳng, đẹp và quyến rũ của tôi sẽ từ trên trời rơi xuống, tay lăm lăm thanh kiếm, và giúp tôi xua đuổi tất cả kẻ thù.
*
Trên thực tế, lần đầu tiên chúng tôi gặp vợ tôi chỉ là một sự tình cờ.
Năm đó, theo truyền thống mà đệ tử của ta bị moi góc thu được, vì kế thừa môn phái, ta đã trà trộn vào môn phái của phu nhân, chỉ vì muốn moi một đệ tử trẻ tuổi bình thường, nhưng cuối cùng lại bắt nhầm người. .Hãy cẩn thận và bắt cóc cậu chủ trẻ quan trọng nhất ngoài cậu chủ.
Sau khi ra ngoài, tôi hỏi tên cô ấy, và ngay khi tôi biết tên cô ấy, tôi biết mình đã xong.
Tuy thích gây chuyện nhưng chống lại phái vợ, tôi vẫn sợ.
Tôi đã tìm mọi cách để đuổi cô ấy về, nhưng cô ấy không quay lại. Tôi rất bối rối.
Cho đến một ngày khi cô ấy bị cưỡng bức đưa đi, cách cô ấy nhìn tôi khiến tôi vô tình mắc phải sai lầm.
Định thần lại thì tôi đã giật vợ về rồi.
Lúc đó tôi hối hận đến đứt ruột, nhưng tiếc cũng vô ích, đành dắt vợ đi (chạy) riêng qua đêm (chạy)
Ồ, vợ tôi đã trở thành vợ tôi, và đó thực sự là một thời gian dài sau đó.