Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Chương 16

Qua hết Quốc khánh, Thần Hi rõ ràng trở nên bận rộn.

"Em nói một chút về em và Nhan Đà, hai em xuất sắc như vậy, làm sao ngay cả một cái offer cũng không nhận được?"

Người hướng dẫn Trần Doanh tỏ ra chán nản khi đề cập đến vấn đề này: "Lúc đầu có thể sớm có cơ hội thực tập, hiện tại xem ra phải chờ tới khi tốt nghiệp."

Thần Hi và Nhan Đà nhìn nhau, chột dạ đứng trước bàn làm việc tùy ý người hướng dẫn trách móc.

Trên thực tế, hai cô cũng không phải một cái offer cũng không có, ngược lại rất nhiều học tỷ học trưởng lần trước đến đều đã lén lút liên hệ, hỏi bọn họ có ý định tới thực tập trước hay không.

Thần Hi muốn trở thành một đại minh tinh, Nhan Đà muốn ở lại trường, đều uyển chuyển từ chối.

Việc này hai người không dám nói cho người hướng dẫn.

Vốn cho rằng cứ như vậy đi qua, ai biết còn có một kế toán sau mùa thu*.

*Cụm từ "秋後算账" ám chỉ việc "tính toán tài khoản sau mùa thu." Ý nghĩa của cụm từ này thường liên quan đến việc phạt hoặc trừng phạt ai đó sau khi sự việc đã xảy ra hoặc sau khi hoàn thành công việc.

"Không, chuyện này tôi không cam lòng, hai học trò của tôi ưu tú như vậy, bọn họ dựa vào cái gì mà coi thường?"

Trần Doanh đưa tay muốn gọi điện thoại hỏi một chút, "Dù sao cũng phải biết là nguyên nhân gì."

Học sinh của cô ấy không thể chịu nổi sự thiệt thòi này.

Nhan Đà dùng khuỷu tay chạm vào Thần Hi, ánh mắt ra hiệu bảo cô mau ngăn lại.

Nếu cuộc gọi này được thực hiện có thể bị lộ tẩy.

"Lão sư, cô đừng nóng vội đuổi chúng em đi chứ," Thần Hi chớp chớp mắt, dùng ngón tay véo đùi, hút một ngụm khí lạnh, "Chúng em còn muốn ở lại cùng cô hai năm đấy ạ."

Thần Hi đã thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình trong tương lai sẽ trúng cử ảnh hậu, còn kém khóc cho người hướng dẫn xem.

"Chúng em đặc biệt luyến tiếc cô."

"Thật?"

Trần Doanh ngước mắt lên nhìn Thần Hi, sau đó chuyển mắt sang Nhan Đà, từ từ rút tay về khỏi điện thoại di động.

Nói thật, cô ấy cũng rất thích hai đứa trẻ ưu tú này.

Đặc biệt là khi Trần Doanh lần đầu tiên dẫn dắt nghiên cứu sinh trong năm nay, cảm xúc của cô ấy đối với Thần Hi và Nhan Đà chắc chắn sẽ khác với những sinh viên trong tương lai.

Hai người gật đầu khẳng định, xuất ra sự ăn ý cùng phòng ngủ trong sáu năm, trăm miệng một lời:

"Thật sự!"

Chân thật hơn cả kim cương.

"Chỉ biết nói dễ nghe." Trần Doanh cười rộ trong hai phút với khuôn mặt trống rỗng.

"Không muốn đi trước hết không phải đi."

Trần Doanh bảo hai người tìm một chỗ ngồi, "Thực sự là không được, trước khi tốt nghiệp lão sư sẽ tìm cho các em mối quan hệ."

Nhan Đà và Thần Hi vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại nghe cô ấy nói lần nữa——

"Có điều, học kỳ này hai em không có nhiều tiết học, bình thường viết bài, ở trường cũng rảnh rỗi, không bằng đi chăm sóc tân sinh viên."

"Còn rất nhiều việc khi mới bắt đầu năm học, lớp năm nhất chưa đi huấn luyện quân sự. Trường dự định bắt đầu sau lễ Quốc khánh. Hiện tại thời tiết cũng không quá nóng, vừa đủ để huấn luyện gần một nửa tháng."

Trần Doanh nhìn Thần Hi cùng Nhan Đà, chống khuỷu tay lên bàn, cằm chống trên mu bàn tay, nở một nụ cười "hạch thiện":

"Thiến Thiến, hai người các em dự định thu nhận tân sinh viên, hay là tôi tìm một mối quan hệ đưa các em đi thực tập?"

"..."

Ý đồ của người hướng dẫn có thể không cần biểu hiện rõ ràng như vậy.

Trần Doanh dù sao cũng mang theo hai người bọn họ hơn một năm, vừa rồi Thần Hi ngăn cản cô ấy gọi điện thoại liền biết hai người bọn họ đều có chủ ý của chính mình.

"Mang theo tân sinh viên đi ạ."

Thần Hi thở dài, cũng biết mình tránh cũng không thoát.

Năm ngoái khi cô học năm thứ nhất nghiên cứu, các tân sinh viên do học tỷ năm thứ hai nghiên cứu mang theo, năm nay theo thường lệ đến phiên cô thôi.

Vài ngày trước khi Nhan Đà nói với cô về vấn đề này, Thần Hi còn ôm may mắn tâm lý xem như nhìn không thấy.

"Ngoan~"

Trần Doanh đối với học sinh nhà mình rất hài lòng.

"Hai em là gương mặt đại diện của học viện chúng ta, nhất định rất nổi tiếng trong giới tân sinh viên."

Trần Doanh đối Thần Hi cùng Nhan Đà mười phần tự tin.

Huấn luyện quân sự sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai, các giáo quan đã đến trường trước thời hạn, vào buổi chiều sẽ phát quân phục huấn luyện theo lớp.

Giữa trưa tại phòng ngủ, lúc ăn cơm hộp, Nhan Đà nói với Thần Hi: "Hai ta phân công hợp tác."

"Phân công như thế nào?" đuôi mắt Thần Hi nhấc lên, ánh mắt giận dữ nhìn Nhan Đà, "Cậu đừng có mà lười biếng nha."

Thần Hi một tay dán mặt, biểu lộ yểu điệu.

"Cậu làm sao có thể nhẫn tâm để tớ, tương lai trở thành đại minh tinh phải đứng dưới mặt trời phơi nửa tháng chứ."

Nhan Đà bị động tác của Thần Hi kí©ɧ ŧɧí©ɧ bỗng dưng rùng mình, "Mặc quần áo của cậu đi."

Thần Hi cần lấy điện thoại, "Vậy cậu nói cho tớ biết phân chia công việc như thế nào?"

"Quân huấn lúc mới bắt đầu và lúc kết thúc có rất nhiều việc, bình thường cũng không có việc gì làm, cho nên hai người chúng ta ba ngày đầu đi làm quen, về sau hai người thay phiên nhau."

Sự sắp xếp còn rất hợp lý.

"Có thể nhe," Thần Hi nói, "Vừa vặn mấy ngày phía trước tớ không có việc gì, tớ đi trước cậu đi sau."

"Okk."

"Thiến Thiến, cậu không định quay phim truyền hình sao? Đại tiểu thư bên kia cũng không có chuyện gì sao?" Tiếu Tiếu tò mò xen vào.

Là thủ lĩnh fan cp, cô nàng muốn ăn đường.

"Phim truyền hình phải sau nửa tháng nữa mới có phần diễn tớ."

Về phần Lê Chỉ ——

"Đại tiểu thư đi công tác rồi."

Thần Hi đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Lê Chỉ:

[Hôm nay đã uống nước ấm chưa? ]

Trong hai ngày này, Lê Chỉ đang công tác và còn đang trong kỳ kinh nguyệt. Thần Hi sẽ gửi tin nhắn cho nàng vào buổi sáng, trưa và tối, để thể hiện sự quan tâm đến nàng.

Tuy nhiên, lời này dừng ở trong mắt Lê Chỉ thấy thế nào, như thế nào giống như biến đổi cách hỏi nàng, "Bảo bối, hôm nay bà dì đi rồi sao?"

Nửa là ngọt ngào, nửa là chua xót.

[Chưa.]

Lê Chỉ đáp lại cô hai từ liền đặt điện thoại xuống.

Trợ lý đưa tài liệu cho Lê Chỉ, nhẹ giọng dò hỏi: "Lê tổng, danh sách mời dự tiệc sinh nhật của ngài đã lập xong, ngài có muốn xem qua không?"

"Để chỗ nào đi chờ lát nữa tôi xem," Lê Chỉ ngữ khí đạm mạc không giống như đang nói về tiệc sinh nhật của mình, ngược lại giống như đang xử lý việc công, "Địa chỉ tiệc rượu định xong chưa?"

"Đã định, đến lúc đó tôi sẽ sớm đi nhìn chằm chằm."

Lê Chỉ gật gật đầu, "Không nên xuất hiện bất trắc."

Trợ lý, "Vâng."

Từ khi Lê Chỉ có thể nhớ, sinh nhật của nàng chưa bao giờ được tổ chức đơn thuần, chẳng qua là đánh lấy cờ hiệu sinh nhật đem mọi người tụ tập tới nói chuyện làm ăn mà thôi.

Cũng như công việc bình thường, đều là xã giao, không có gì đáng vui vẻ.

Điện thoại trên bàn rung lên, Lê Chỉ nhíu mày lại cầm lên xem.

Là Thần Hi gửi tin nhắn cho nàng:

[Hôm nay đại tiểu thư không ngoan nha ~/tức giận tức giận. ]

Gói biểu cảm là một chú gấu trúc đỏ đôi má phúng phính với hai tay chống nạnh, rất sống động và đáng yêu.

Khóe miệng Lê Chỉ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.

Nàng hỏi Thần Hi:

[Em hiện tại đang làm gì? ]

Nhìn thấy tin nhắn này, Thần Hi chớp mắt hai lần.

Cô gửi tin nhắn cho Lê Chỉ là vì cô quan tâm đến phú bà tỷ tỷ, nhưng tin nhắn của Lê Chỉ có phần mang tính riêng tư cũng có nghĩa là có ý muốn trò chuyện với cô.

Thần Hi đáp:

[Đang nghĩ về chị.]

Lê Chỉ ở bên kia điện thoại ngơ ngác nhìn bốn chữ này, lông mi mất tự nhiên giật giật, giống như có chút xấu hổ.

Cảm giác rất kỳ lạ, giống như đột ngột nhai một miếng kẹo bông mềm mịn và ngọt ngào.

Tơ đường ở trong miệng từng tí mềm mềm tan ra, vị ngọt chảy xuống gốc lưỡi đến tận đáy lòng, đến hơi thở thở ra cũng mang theo vị ngọt ngào.

Ngón tay Lê Chỉ giật giật, muốn trả lời Thần Hi, nhưng không biết nên trả lời gì.

Cuối cùng chỉ gửi một câu:

[Ngày kia tôi trở về, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho em.]

Lê Chỉ cảm thấy mình, cái công cụ hình người này tương đối có tính tự giác.

[Được.]

Thần hi ngược lại không có nghĩ đến phương diện kia, trở về giao diện chính lên mạng xem khóa báo biểu diễn của mình.

Con gái có bà dì đến tâm tình sẽ không tốt lắm, lúc này ăn ngọt sẽ tốt hơn nhiều.

Chẳng qua đại tiểu thư đi công tác không ăn được đồ ngọt, nghe một chút lời tâm tình ngọt ngào ngược lại cũng có thể.

Hai ngày này Thần Hi vì nhắc nhở Lê Chỉ uống nước ấm còn cố ý đặt đồng hồ báo thức.

Cô là người ngày nào cũng không thể dậy ăn sáng và ngủ đến giữa trưa mới đậy, buổi sáng điểm tám giờ giãy dụa lấy ra điện thoại di động, mí mắt cũng không mở ra được, liền gửi cho Lê Chỉ giọng nói bảo nàng uống nước ấm, không thể uống trà.

Ngay cả Nhan Đà cũng khen ngợi sự kính nghiệp của cô.

Thần hi cũng không phải kính nghiệp.

Cô không thể nói tại sao, chỉ cảm thấy rằng đại tiểu thư cần một người nào đó để dỗ dành nàng vào lúc này.

Hai người cũng quen biết một tháng, Lê Chỉ trong sinh hoạt ngoại trừ công việc chính là công việc, có đôi khi bận rộn ngay cả mình là con gái cũng quên.

Dù nữ vương mạnh mẽ tới đâu thì trong lòng vẫn có một tiểu công chúa.

"Chị ta còn cần cậu nhắc nhở mới biết được uống nước ấm?" Nhan Đà đối với cái bao dưỡng này của Thần Hi và đại tiểu thư không có ấn tượng gì tốt.

Chỉ có Tiếu Tiếu, cô gái ngốc nghếch thích xem phim thần tượng ngọt ngào, đã nghiện đi vào những tình huống lãng mạn ngọt ngào đến điên rồi.

"Đây là chuyện uống nước ấm sao? Đây là quan tâm."

"Là girl love girl."

Thần Hi ghét bỏ Nhan Đà, "Đều là cơ tể* như nhau, cậu làm sao lại thẳng như vậy chứ?"

*Cơ tể (姬崽), một từ phổ biến trên Internet Trung, dùng để chỉ Lesbian, là phiên bản dễ thương của cơ lão(姬佬).

Độc thân không phải là không có nguyên nhân.

Tiếu Tiếu sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác quay đầu nhìn Thần Hi.

"Chả trách mấy ngày bà dì của tụi mình đến, cậu mỗi lần trở về đều mang trà sữa cho tụi mình, nói ăn ngọt tâm tình sẽ tốt."

Tiếu Tiếu thần kinh thô, còn tưởng rằng là trùng hợp căn bản không có nghĩ tới phương diện này, bởi vì Thần Hi đối người bên cạnh từ trước đến nay luôn hào phóng.

Hoá ra cô là cố ý nhớ kỹ.

Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, trong mắt ướt sũng, trong lòng đầy nhiệt nhiệt trướng, mếu máo nhìn cô.

"Thiến Thiến, sao cậu lại tốt như vậy a?"

Bình thường Nhan Đà và Tiếu Tiếu đến kỳ dì, lúc trở lại Thần Hi đều sẽ mang cho họ một cốc trà sữa hoặc ít đồ ngọt.

Thần Hi thẳng lưng hừ hừ, cố ý hỏi: "Tỷ tỷ ta người đẹp lòng tốt, có yêu ta hay không đây?"

Tiếu Tiếu nhân gian sáng suốt, "Nhưng cũng không đến mức như vậy."

Cô nàng hút hút cái mũi đem nước mắt hút trở về, nhỏ giọng lầm bầm, "Nhan Đà mỗi ngày đều dẫn tớ đi ăn cơm đấy."

Ôi chao~

Có cái gì đó không đúng.

Thần Hi dư quang liếc Nhan Đà một cái, đối phương đưa tay sờ mũi, ánh mắt lấp lóe không cùng cô đối mặt, rõ ràng là ngượng ngùng.

Thần Hi rũ mắt xuống mỉm cười.

Cơm nước xong xuôi ngủ trưa một cái, Thần Hi sớm rời giường vẽ lên trang dung tinh xảo, đem dù che nắng cầm lên, trước khi ra cửa vỗ vỗ cán giường Nhan Đà.

"Muốn đến muộn."

"Cậu đi trước, tớ đến sau cậu năm phút." Nhan Đà tóc rối bời ngồi dậy, con mắt cũng không có mở ra.

Khác với mái tóc dài xoăn tự nhiên của Thiến Thiến và mái tóc đen dài thẳng của Thần Hi, Nhan Đà lười.

Cô nàng lười xử lý đầu tóc, liền cắt đầu tóc theo khuynh hướng trung tính bên tóc ngắn, ngắn hơn mái tóc ngang vai của đại tiểu thư một chút, phần trên của tóc miễn cưỡng có thể ở sau gáy buộc được một búi nhỏ.

Bình thường hễ cố gắng thu thập một chút, hợp với với biểu hiện lười biếng của cô nàng, đều lộ ra cỗ lười biếng táp kình.

Đẹp trai hơn cả nam sinh, xinh đẹp hơn cả nữ sinh.

Tiếc là cô nàng lười.

Thần Hi liếc nhìn thời gian, "Vậy tớ đi trước."

Hai người dù sao cũng phải có một người tới trước.

Nhan Đà ra vẻ lại muốn nằm xuống lại, "Ừm ừ."

Nắng tháng mười tuy không giống như tháng bảy tháng tám nóng bỏng làn da, thiêu đốt đế giày, nhưng vẫn tương đối là phơi nắng.

Thần Hi cầm ô che nắng đi về phía tòa nhà giảng dạy, có rất nhiều học sinh mới trên đường, luôn luôn nhịn không được quay đầu nhìn cô.

Khi cô đến, các học sinh mới đều đã sớm chờ ở trong phòng học.

Các nghiên cứu sinh năm thứ nhất đã khai giảng được một tháng, ban cán bộ đã được chọn từ lâu, lớp trưởng tổ chức cho sinh viên tập trung tại hội trường xếp theo hình bậc thang lúc 2 giờ 40 chiều.

Đối với những nghiên cứu sinh năm nhất mới nhập học, địa vị của học tỷ nghiên cứu sinh năm hai với người hướng dẫn không sai biệt biệt lắm.

Thời điểm Thần Hi đi tới, chiếc ô che nắng đã che khuất nữa khuôn mặt, chỉ lộ một nửa chiếc cằm.

Liền đã có không ít nam sinh nữ sinh thăm dò nhìn cô, hoạt bát to gan thậm chí huýt sáo với cô, tưởng rằng là tân sinh viên.

Thần Hi nâng mép ô lên để lộ toàn bộ khuôn mặt, khóe miệng mang theo cười mỉm, dư quang quét về người bên cửa sổ đang huýt sáo với cô.

Ánh mắt bình lặng như nước.

Mặt đối phương trong nháy mắt đỏ lên, cúi đầu kéo vành mũ lưỡi trai xuống nằm nhoài trên mặt bàn.

Bạn cùng bàn không biết nhìn thấy cái gì, kích động đẩy hắn, "Lê Thanh Lê Thanh, cô ấy đi vào rồi."

Thần Hi thu hồi ô đứng tại trên giảng đài, ánh mắt hướng xuống đảo qua.

"Xin chào mọi người, tôi là học tỷ của các bạn, Thần Hi, trong khoảng thời gian cùng các bạn, cùng một vị khác học tỷ đồng thời phụ trách các bạn huấn luyện quân sự."

Trong phòng học trong nháy mắt vang lên tiếng hoan hô.

Lê Thanh lén lút giương mắt nhìn về phía trước.

Trong ngày liền đăng không gian nói một chút:

[Tôi thật sự thích học tỷ này (Hình ảnh).]

Rõ ràng là chụp lén, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt.

Người trong ảnh đang đứng phía trước đội ngũ cùng lớp trưởng nói chuyện, khí chất trác tuyệt dung mạo kinh diễm, thời điểm đuôi mắt vung lên, đáy mắt giống như có ánh sáng.

Lê thanh chụp xong không cam tâm, không kìm được sự kích động gửi nó cho chị gái cùng cha khác mẹ của mình.

[Chị, em nhìn thấy tiên nữ, em muốn đuổi theo chị ấy. ]

Khi tin nhắn hiện lên, Lê Chỉ ngủ trưa mới dậy vừa tắm rửa xong.

Cầm lấy điện thoại, liền thấy đứa em trai ồn ào rẻ tiền của nàng dùng Penguin "Chọc chọc" nàng.

*Penguin (企鹅号) là nền tảng vận hành và tạo nội dung tổng hợp trực thuộc Tencent(腾讯) đồngthời cũng là lối vào quan trọng đối với hệ sinh thái "nội dung lớn" củaTencent.

Đồng thời gửi một bức ảnh tới.

Hắn cũng không quan tâm có người trả lời hay không, chỉ đơn thuần muốn tìm người nói, nói:

[Giọng của chị ấy nghe thật tuyệt! ]

Lê Chỉ khẽ nhíu mày.

Nàng chỉ biết Lê Thanh thi đậu nghiên cứu sinh, vậy mà không biết vốn dĩ với Thần Hi cùng một trường.

[Chị, đây là được thiên sứ hôn qua giọng nói sao! Tại sao có thể dễ nghe như vậy! ]

Đoạn video được gửi là Thần Hi đang tổ chức mọi người đi lĩnh quân huấn phục, sinh viên ồn ào, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy thanh tuyến cô.

Lê Chỉ thuận thế tựa vào khung cửa phòng vệ sinh, mi mắt hạ xuống, hiếm khi trả lời hắn:

[Bình thường.]

Lê Thanh trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết là kinh ngạc khi chị hắn xác chết vùng dậy hay là kinh ngạc khi nàng nói nữ thần của mình thanh âm bình thường.

[Chị không có chính tai nghe, chính tai nghe qua liền biết dễ nghe cỡ nào.]

Lê Chỉ cất điện thoại không phản hồi hắn nữa.

Nàng chính tai nghe qua.

Rất nhiều lần.

Trong bức ảnh người này lúc bị cắn vô thức phát ra tiếng hừ nhẹ ngọt ngào, đó mới là thật sự dễ nghe.

----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhớ cách biệt một chữ

Em trai rẻ tiền: Em không nghĩ chị ấy có bạn trai

Vải thiều: Đúng, nhưng em ấy có bạn gái

Kịch thấu một chút đi, bài này chính là bánh ngọt, không có cẩu huyết không có cái gọi là bên thứ ba

Tất cả các nhân vật cùng cốt truyện xuất hiện đều là hỗ trợ

Không thể vỗ béo ~