Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Chương 14

Thần Hi cùng Lê Chỉ ký hợp đồng bao dưỡng, trên thực tế phần lớn nguyên nhân là do cô thèm muốn thân thể của nàng.

Nếu thuê nhà ở bên ngoài, đồng nghĩa với việc phải sống dưới sự giám sát của đại tiểu thư, đến lúc đó sẽ rất bất tiện.

Thần Hi nghĩ đến những chiếc túi và quần áo hàng hiệu trong tủ quần áo trong phòng kí trúc xá của mình, rất không nỡ.

Hiện tại tuy rằng không thể mặc, nhưng trở về vẫn có thể ôm một cái sờ sờ đỡ thèm.

Hơn nữa, Thần Hi trong lòng loáng thoáng cảm thấy rằng mối quan hệ giữa việc sống cùng nhau liền có chút biến chất.

Ánh mắt cô đảo tới đảo lui viện cớ, "Em cảm thấy hiện tại khá tốt."

Thần Hi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Lê Chỉ, giả vờ thoải mái cười nói: "Đại tiểu thư có thể gọi cho em bất cứ lúc nào, em liền đến đấy."

"Mà khách sạn sẽ không phải lúc nào cũng kín chỗ, chúng ta không cần dùng nhiều hơn một phân tiền để thuê phòng ở."

Cô thật sự rất chu đáo, tất cả những gì cô nghĩ đều là làm sao thay phú bà tỷ tỷ tiết kiệm tiền.

Lê Chỉ lẳng lặng nhìn Thần Hi viện cớ, từ từ siết chặt những ngón tay đang cầm điện thoại.

Nàng muốn hỏi Thần Hi rằng liệu cô có đang sử dụng mình như một công cụ hình người hay không, ngoại trừ việc ngủ thì cái khác đều không tích cực.

Nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng không mở miệng được.

Không biết là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, hay là sợ nói xong hai người ngay cả py cũng không làm được.

Loại cảm giác này giống như sự khó chịu trước khi cơn mưa dông mùa hạ tiến tới, trong lòng cảm thấy buồn bực nhưng không tìm thấy cách để giải tỏa.

Nàng nhìn về phía Thần Hi, Thần Hi bắt lấy ánh mắt của nàng, nụ cười thoải mái trên mặt dần dần đông cứng lại.

Thần Hi cũng cảm thấy viện cớ của mình quá sứt sẹo không có sức thuyết phục, vì vậy cô quay lại nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động của mình với mi mắt giật giật.

Cô vì phối hợp đại tiểu thư đã không mang túi đeo vai, mặc quần áo hàng hiệu, chẳng lẽ về sau trở về ngay cả sờ cũng không sờ được sao?

Mặc dù nửa giờ trước hai người vẫn còn vui vẻ, nhưng tại sao bây giờ lại đột nhiên biến thành hy sinh sở thích của mình?

Thần Hi vô thức lướt ngón tay trên màn hình, trong lòng không hiểu có chút buồn bực.

Nếu bây giờ phá vỡ hợp đồng, sau này còn có thể ngủ với đại tiểu thư không?

Cả hai không ai lên tiếng, bầu không khí trong phòng chìm vào im lặng.

Thần Hi chậm rì rì bò đến mép giường lấy quần áo của mình.

Nhìn thấy động tác của cô, Lê Chỉ theo bản năng nhíu chặt lông mày, trong lòng còn trống rỗng hơn so với vừa nảy, "Em làm gì?"

"Mặc quần áo trở về?" Thần Hi thử thăm dò hỏi: "Chị thật giống như tức giận."

Lê Chỉ muốn phản bác rằng nàng không có, nhưng trong lòng nàng thực sự không vui.

Nàng quay mặt vào màn hình máy tính, mím môi để không nhìn Thần Hi.

Cái bộ dáng của đại tiểu thư này cũng nhìn không ra liệu cô có được phép đi hay không.

Nhưng Thần Hi cảm thấy rằng nếu cô tiếp tục mặc quần áo và đi ra ngoài, đại tiểu thư khẳng định càng tức giận.

Kiếm tiền không dễ, Thiến Thiến thở dài.

Thần Hi lề mề trong chốc lát, buông quần áo xuống, nằm lại trên giường chuẩn bị ngủ.

Liên quan tới chuyện chuyển ra ngoài ở, cô cũng không muốn thỏa hiệp.

Cô không phải thực sự thiếu tiền đến mức phải làm mọi điều mà kim chủ nói.

Thần Hi nhắm mắt nằm ở trên giường, thời điểm đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm thấy bên người có thêm một phần trọng lượng.

Là đại tiểu thư tắt đèn lên giường.

Lê Chỉ khác với Thần Hi, nàng ngủ quy quy củ củ duy trì một tư thế trong suốt cả đêm.

Thần Hi chính là làm sao dễ chịu thì làm, bình thường khi cô tỉnh dậy sau khi ngủ, một chân của cô luôn đặt trên cơ thể Lê Chỉ.

Ban đầu Thần Hi gần như đã ngủ, nhưng cô cảm nhận được người bên cạnh đã nằm xuống., đột nhiên tỉnh lại, buồn ngủ ban đầu trong nháy mắt biến mất.

Cô ước lượng khoảng cách giữa hai người trên chiếc giường lớn, cố ý giả vờ lật người, vươn tay khoác lên Lê Chỉ ở bên cạnh.

Vừa vặn cùng với nàng tay kề cùng một chỗ.

Trong mắt Thần Hi lộ ra một tia ý cười đắc ý, thời điểm đang muốn dùng ngón út câu lấy ngón tay đại tiểu thư——

Lê Chỉ bỗng nhiên một cái xoay người hướng ra ngoài, mở rộng khoảng cách giữa hai người họ.

Nàng quay lưng về phía cô, không nói một lời nào nhưng lại thể hiện ý từ chối rất rõ ràng.

Thần Hi ngơ ngác nhìn bóng lưng gầy gò của đối phương.

Hơn nửa ngày mới phản ứng lại, mím môi, mi mắt kích động rũ xuống, rút ngón tay về ôm vào trong ngực.

Trong lòng không lý do uất ức một trận.

Thần Hi lùi về bên cạnh, đưa lưng về phía Lê Chỉ, cuộn tròn ngủ rất thành thật.

Lê Chỉ trong lòng có chút loạn.

Nàng rất hỗn loạn, nàng biết rằng hành động vừa rồi của Thần Hi là để lấy lòng nàng, nhưng nàng lại cố ý né tránh.

Mối quan hệ giữa hai người nên rõ ràng, chính là bao dưỡng và bị bao dưỡng.

Thần Hi cũng không làm gì sai, cô rõ ràng đã hoàn thành nghĩa vụ ngủ với nàng, không có nửa phần vượt quá giới hạn.

Cô thậm chí còn nguyện ý giống như hôm nay chủ động giở trò.

Vậy nàng đang không hài lòng cái gì?

Là đề xuất thuê nhà ở bên ngoài bị Thần Hi cự tuyệt?

Hay là Thần Hi đối với đoạn này quan hệ quá mức phân biệt rõ ràng?

Nhưng đây chính là bao dưỡng.

Lê Chỉ cảm thấy những gì Thần Hi làm không sai, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, khó chịu không nói nên lời.

Nàng ngủ không được, lẳng lặng nghe phía sau truyền đến tiếng sột soạt, nàng có thể cảm giác được Thần Hi hơi di chuyển về phía mép giường.

Giường trong phòng ngủ chính vốn đã lớn, hiện tại nàng ngủ một bên, Thần Hi ngủ một bên, ở giữa chừa ra một khoảng trống, đủ để ngủ thêm hai ba người.

Lê Chỉ siết chặt ngón tay trên thành gối, l*иg ngực như được bọc một lớp bông thấm nước, nặng nề đè lên khiến nàng khó thở.

Hai người giữ nguyên tư thế ngủ này cho đến rạng sáng.

Thần Hi rất ít khi ngủ thành thành thật thật, không có đem chân áp trên đùi nàng, cũng không có lật qua lăn tiến vào trong ngực nàng.

Lê Chỉ nửa ôm lấy chăn mền ngồi ở trên giường, nhìn xem Thần Hi rửa mặt.

"Buổi sáng tốt lành nhá."

Thần Hi chủ động cùng với chào hỏi nàng, như thể chuyện không vui tối qua đã được lật tẩy.

Lê Chỉ lúc đầu cũng cho rằng như thế, trong lòng thậm chí nhẹ nhàng thở ra.

Cho đến khi nàng nhìn thấy Thần Hi lấy đồ lót sạch từ trong túi xách ra và mặc vào, trực tiếp ném thẳng chiếc màu đỏ của ngày hôm qua vào thùng rác, tiện thể giúp nàng đem rác đem ra bên ngoài

Trước khi Lê Chỉ kịp định thần từ cử chỉ giống như sự giận dữ của cô, thì bỗng thấy cô đã lấy điện thoại di động ra.

"Xe em gọi đã đến, em đi trước nha."

Thần Hi mang theo túi rác, mỉm cười cùng Lê Chỉ vẫy tay tạm biệt.

Lê Chỉ thẫn thờ nhìn người với mái tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng, cũng không quay đầu lại từ phòng ngủ của mình bước ra người.

Nàng vốn dĩ hôm nay còn tính dẫn Thần Hi ra ngoài ăn đồ Pháp, vị trí tối hôm qua cũng để trợ lý đặt xong rồi.

Hiện tại xem ra Thần Hi hoàn toàn không có ý tứ này.

Ngay cả để Lê Chỉ đưa cô về trường học cũng không muốn.

Lê Chỉ ngồi ở trên giường, nghe thấy tiếng đóng cửa, hậu tri bất giác phản ứng lại.

Thần Hi có thể đang tức giận.

Mặc dù cô biểu hiện không rõ ràng, nhưng chính là tức giận.

Lê Chỉ vén chăn, đi chân trần xuống giường, đi tới cửa sổ sát đất của phòng khách, vén một góc rèm cửa sổ nhìn xuống dưới.

Không bao lâu đã nhìn thấy Thần Hi từ lâu bên trong ra, đi đến thùng rác bên ngoài, nặng nề ném chiếc túi trong tay vào đó.

Trước khi Thần Hi lên xe, cô đột nhiên quay đầu nhìn về hướng nhà của Lê Chỉ.

"...!"

Lê Chỉ bỗng nhiên chột dạ, buông tay giữ bức rèm, cái khe lộ ra ban đầu ngay lập tức đóng lại.

Lê Chỉ đứng trước rèm cửa đóng kín, tim đập dồn dập, l*иg ngực tê dại.

Đoán rằng Thần Hi đã rời đi, Lê Chỉ mới đưa tay nhéo nhéo mũi nhẹ nhàng thở ra.

Chuyện này có vẻ hơi nghiêm trọng.

Thần Hi trực tiếp đón xe trở về ký túc xá.

Cô về sớm, Tiếu Tiếu còn chưa rời giường, trông thấy cô dáng vẻ lạnh lùng từ bên ngoài đi vào, mơ mơ màng màng hỏi, "Thiến Thiến, cậu trở về rồi?"

Thần Hi ừ một tiếng, mở cửa tủ nhìn những chiếc túi hàng hiệu của mình trong tủ, cảm xúc lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Cô lấy chiếc túi mới mua tháng trước ôm nó vào ngực, nhẹ nhàng chạm vào chất liệu da bê mềm mại của chiếc túi như một đứa trẻ.

"Đã trở về, không đi nữa."

Cô ôm chặt lấy chiếc túi: "Mẹ nhớ các con chết mất".

Tiếu Tiếu bối rối, từ giường trên cúi người nhìn xuống, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Thần Hi chớp chớp mắt, "Không có việc gì, tớ có thể làm sao."

Cô khẽ hừ một tiếng, "Nữ nhân tính là gì, túi xách mới là chân ái."

Thần Hi nằm trong phòng ngủ nằm nửa ngày, trong thời gian đó cô nhận được cuộc gọi từ trưởng nhóm.

"Thần Hi, cô có nhớ lần trước chúng ta diễn nha hoàn trong phim cổ trang không? Hình như đạo diễn của họ đang tìm diễn viên trong tất cả nhóm diễn viên phụ, cô có muốn đi thử một chút không?"

"Mặc dù là một vai nhỏ, nhưng nếu diễn tốt, có thể sẽ có cơ hội nổi tiếng."

Cá chép Thần Hi lộn mình từ trên giường ngồi thẳng dậy, "Đi."

Cô xuống giường thu dọn đồ đạc: "Chờ tôi nửa tiếng, tôi sẽ tới ngay."

Đúng là tình cảm không thuận, sự nghiệp thuận nha.

Thần Hi nhanh chóng trang điểm và đi ra ngoài, khi chọn túi xách, theo thói quen mang theo chiếc túi vải hai mươi đồng của mình.

Tay đều vươn đi ra, Thần Hi bỗng nhiên dừng lại, xoay người đem cái túi da bê cô yêu thích nhất đeo lên vai.

Cô kiểm tra lớp trang điểm của mình trong gương, mỉm cười hài lòng.

Hãy nhìn vị đại minh tinh tương lai này đi, cho dù cả đêm không ngủ ngon vẫn ở trạng thái hoàn hảo như vậy, tương lai sau này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì khi thức khuya.

Thần Hi gọi xe, chuẩn bị đến đó càng sớm càng tốt.

Vừa đi đến cổng trường, điện thoại rung lên một cái.

Là đại tiểu thử gửi tin nhắn.

[Ra ngoài ăn cơm không? ]

Thần Hi khẽ giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn phía trước, liền phát hiện xe Lê Chỉ dừng ở bên ngoài.

Lê chỉ rất rõ ràng đã trông thấy cô.

Thần Hi lông mi khẽ động, chờ kịp phản ứng mới phát hiện cô vô ý thức dùng cánh tay đem logo của túi xách trên vai che lại.

"..."

Thiến Thiến bị sốc, cô mắc bệnh nghề nghiệp đã bao lâu rồi?

Lê Chỉ nhìn Thần Hi từ phía cửa đi tới, trong lòng buông lỏng.

Thần Hi tính tình kỳ thật rất tốt, buổi sáng hẳn chỉ là ngoài ý muốn, nói không chừng cô không có tức giận.

Lê Chỉ mở cửa xuống xe, chuẩn bị đưa cô đi ăn đồ Pháp.

Thần Hi cách nàng càng ngày càng gần, trong mắt Lê Chỉ hiện lên ý cười, thời điểm vừa định chủ động mở miệng——

Một xe đặt trực tuyến đột ngột dừng trước mặt nàng.

Sau đó, Lê Chỉ trơ mắt nhìn Thần Hi đang đi về phía mình, mở cửa xe với vẻ mặt thờ ơ và ngồi vào trong đó.

Việc cướp của chiếc xe đặt trực tuyến đã thành công, không chậm trễ nửa phút, trực tiếp lái đi.

Ở cổng trường chỉ còn lại khói xe cùng đại tiểu thư mặt không chút biểu cảm.

"..."

Lê Chỉ dùng ngón tay nắm chặt cửa xe, vẻ mặt khó coi.

Lúc này điện thoại đột nhiên rung lên.

Nàng không nhịn được cúi đầu nhìn.

Là Thần Hi gửi tin nhắn tới:

[Thật ngại quá đại tiểu thư, ở ba điều quy ước chị với em đã nói, hai người phải giả vờ không quen biết nhau ở bên ngoài. ]

[Cho nên, tạm biệt nha~]

[/ hôn gió. ]

Lê Chỉ nhìn đôi môi đỏ mọng nóng bỏng hôn khắp màn hình, giống như nhụt chí tựa vào thân xe.

Nửa phần tính tình đều không có.

Nàng có thể trách ai chứ.

------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vải thiều: Để tôi nhìn xem là ai nhấc tảng đá đập vào chân rồi? A, là tôi à.