Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Chương 69

Mùng 2 Tết, Lê Chỉ đến đón Thần Hi.

Sau khi lên lầu chào hỏi Khúc Đàm, hai người lên đường đến Lê gia.

Lần đầu tiên chính thức gặp mặt phụ huynh, Thần Hi đã chuẩn bị không ít quà.

Có quà cho dì Trần, cũng có quà cho Lê Thanh, tuy không gặp được lão thái thái nhưng cô vẫn mua một số thứ mà người già thích.

Trong thời đại chưa hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới này, việc come out, gặp phải sự phản đối là điều bình thường.

Ba Khúc cũng là người có tư tưởng cởi mở, có thể tiếp nhận những điều mới mẻ, thêm vào đó ông ấy làm việc trong giới giải trí "tiên phong", nên chẳng có gì là chưa từng thấy.

Lão thái thái thì khác, bà tuổi cao, tư tưởng bảo thủ, lại hay suy nghĩ nhiều, nhất thời không thể chấp nhận là chuyện bình thường.

Trong trường hợp này, nếu đối nghịch với bà chỉ có thể mang lại tác dụng ngược.

Cứ từ từ mà tiến hành, lâu dần bà sẽ quen.

Về Thần Hi, không nói những cái khác, tâm tính và tính cách thực sự tốt, cách xử lý mọi việc không bao giờ gay gắt.

"Già trẻ như nhau, người già cũng như trẻ con," Thần Hi cho Lê Chỉ xem lớp sơn móng tay mới sơn của mình, "Chị thấy đấy, trẻ con đôi khi nghịch ngợm chỉ là muốn thu hút sự chú ý của người lớn, nếu chị không quan tâm, bé sẽ cảm thấy vô vị và không làm nữa."

Thần Hi nghiêng người tựa vào lưng ghế nói với Lê Chỉ, "Cho dù lão thái thái không phải là một đứa trẻ lớn tuổi thì cũng không sợ, bởi vì ~"

Âm cuối của cô ngân lên, đến gần dùng chóp mũi khẽ cọ vào lỗ tai hơn lạnh của Lê Chỉ, cười nói, "Em sẽ luôn thích chị~"

Lê Chỉ siết chặt vô lăng, không tán thành liếc mắt nhìn Thần Hi, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Nguy hiểm."

"Đại tiểu thư không phải là người bình tĩnh nhất sao," Thần Hi cố ý hừ hừ lôi chuyện cũ ra, "Lần đầu tiên đi thuê phòng, trên đường đi chị vẫn còn xử lý công việc."

Chỉ có mình cô căng thẳng một cách vô ích.

Lê Chỉ không nói gì.

Thực ra lúc đó nàng cũng rất căng thẳng, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, chỉ là nàng cố nén lại thôi.

Điều hướng cách điểm đến ngày càng gần.

"Chị nói Lê Thanh nhìn thấy em có giật mình không?"

Thần Hi mỉm cười rạng rỡ, tuy miệng hỏi vậy nhưng thực ra cả khuôn mặt đều hiện rõ sự mong chờ.

Lê Chỉ một tay lái xe, tay khác cầm điện thoại đưa cho Thần Hi, "Em xem."

Thần Hi thành thạo dùng ngón trỏ của mình mở khóa điện thoại của Lê Chỉ, tin nhắn của Lê Thanh vừa vặn hiện lên.

[Chị, hai người còn bao lâu nữa thì đến? ]

[Hình ảnh]

[Chị xem kiểu tóc này của em thế nào, có đẹp trai không, có làm cho chị nở mày nở mặt không.]

[Chị thực sự không cho em xem ảnh trước sao? Nhà mình cũng không hoàn toàn là coi trọng bề ngoài, em cũng rất coi trọng nội hàm. ]

Thần Hi mỉa mai, "Mới là lạ, em là đồ nhan khống."

Ai đẹp hắn thích người đó, ở khoản này thật sự là vô cùng chung thủy.

"Không cho em ấy xem," Thần Hi tắt điện thoại, "Cho em ấy một bất ngờ ~"

Lê Chỉ nhìn đi hướng khác, không gật bừa.

Hy vọng Lê Thanh cảm thấy vui.

Lê Chỉ lái xe vào tiểu khu, cùng Thần Hi xách đồ đi thang máy lên lầu.

Khi nghe tiếng chuông cửa vang lên, Lê Thanh lập tức bật dậy từ ghế sofa.

Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là mở cửa, mà là hét lên, "Mẹ! Có phải chị con tới rồi không?"

Làm thế nào đây, hắn lo quá.

Liệu đối phương có không thích hắn không?

Nếu vì đối phương ghét hắn mà ảnh hưởng đến tình cảm của cô ấy với chị gái thì phải làm sao?

Kiểu tóc có rối không nhỉ? Râu ria hình như đã cạo sạch rồi.

Cũng không biết chị gái mình thích cô gái như thế nào, tò mò quá.

Dì Trần từ bếp đi ra, vừa dùng tạp dề lau tay vừa sửa sang tóc tai, nhỏ giọng thúc giục Lê Thanh đang đứng ở cửa, "Mở cửa đi."

"À à." Lê Thanh lúc này mới phản ứng lại, hít sâu một hơi, ưỡn ngực, ngẩng đầu mở cửa từ bên trong.

Hắn nở một nụ cười rạng rỡ khoe trọn tám chiếc răng, nhưng kết quả là trước cửa chỉ có một mình Lê Chỉ.

"?"

Lê Thanh ngơ ngác đứng tại chỗ, nụ cười còn chưa kịp thu lại.

Đây là, là đối phương không đến hay là hắn không nhìn thấy nhỉ...

Lê Thanh ít nhiều cũng đã xem qua linh dị văn và chuyện tình người-ma.

"Mẹ ơi, hình như chị chỉ đến một mình." Lê Thanh quay đầu nói.

Dì Trần đang soi gương tô son, "Sẽ không đâu."

Nhưng trước cửa thực sự chỉ có một mình Lê Chỉ.

"Chị, bạn gái chị đâu?" Lê Thanh tò mò.

Khóe miệng Lê Chỉ nhếch lên một đường cong, liếc mắt sang bên cạnh.

Lê Thanh theo ánh mắt của nàng nhìn sang, sững sờ đứng im tại chỗ, lập tức im bặt.

Sao học tỷ lại ở đây? !

Có phải gặp nhau trên đường nên tiện thể mời lên không?

Chắc chắn không phải là, không phải là...

"Surprise!"

Thần Hi từ bên cạnh bước ra, hai tay làm động tác ôm mặt.

"Học, học, học tỷ." Lê Thanh sợ đến lắp bắp, mắt nhìn qua lại giữa Thần Hi và Lê Chỉ, "Chị, chị, hai người..."

Quả nhiên vẫn như hắn nghĩ.

Dì Trần từ trong nhà đi ra, ôn tồn dịu dàng nói, "Đến nhà rồi thì đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà ngồi đi, có thể ăn cơm ngay."

Thần Hi thu lại vẻ mặt cười đùa, điềm đạm nho nhã chào hỏi dì Trần, "Chào dì ạ."

Mắt dì Trần ánh lên vẻ kinh ngạc.

Bạn gái của Lê Chỉ rất xinh đẹp, người cũng cực kỳ có khí chất. Lê Chỉ vốn đã xinh đẹp, nhưng khi đứng cạnh Lê Chỉ cũng không hề kém cạnh.

Hôm nay Thần Hi mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu trắng, kiểu dáng rộng rãi tôn lên dáng người mảnh mai. Cổ áo lông vũ màu trắng tạo điểm nhấn, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm thanh tú.

Đôi mắt cô chứa ý cười rạng rỡ, cùng với khí chất lạnh lùng của Lê Chỉ bên cạnh quả thực là một nóng một lạnh, vô cùng xứng đôi.

Cô ấy biết Lê Chỉ có ánh mắt cao, bạn gái tuyệt đối sẽ không tầm thường.

Lê Chỉ đúng lúc lên tiếng giới thiệu, "Dì Trần, đây là Thần Hi, dì có thể gọi cô ấy là Thiến Thiến. Thần Hi, đây là dì Trần, đây là——"

Lê Thanh đứng bên cạnh hai tay giữ cửa, trợn tròn con mắt, như chết máy tại chỗ, đang chầm chậm khởi động lại.

Khi giới thiệu đến hắn, Lê Chỉ khựng lại một chút, "Lê Thanh."

Thần Hi nháy mắt với Lê Thanh, "Lê Thanh, chào em."

Lê Thanh rêи ɾỉ, úp mặt vào cửa, không muốn chấp nhận sự thật này.

Học tỷ mà hắn từng tuyên bố sẽ theo đuổi, lại là bạn gái của chị gái hắn, cái này khó xử quá đi!

Nếu có thể rời khỏi Trái đất ngay trong đêm, hắn sẽ đi đoạt vé ngay lập tức.

Đặc biệt là khi nghĩ đến những lời hắn nói trước đây, càng nghĩ càng thấy xấu hổ.

Lê Thanh lấy điện thoại ra, điên cuồng xóa tất cả bài viết trên vòng bạn bè.

Hắn còn khen học tỷ xinh đẹp, giọng nói hay, người rất tốt, còn nói với chị hắn "Chị chắc chắn chưa gặp qua đâu".

Bây giờ ngẫm lại, chị hắn có cái gì là chưa từng gặp, chưa từng nghe, cần gì hắn phải nói à.

Dì Trần vừa mời hai người vào nhà vừa liếc mắt nhìn Lê Thanh, vừa nãy còn hùng hổ muốn thể hiện bản thân, sao giờ người ta đến lại nhát gan rồi.

Lê Thanh bị mẹ ruột véo một cái vào cánh tay cũng không dám lên tiếng.

"Gọi người ta đi."

Lê Thanh lề mà lề mề đi đến bên cạnh Thần Hi, khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú ửng đỏ.

Hắn ngượng ngùng đưa tay ra sau gãi gáy, nhỏ giọng gọi, "Học, học tỷ."

Thần Hi chớp chớp mắt, "Em gọi chị là gì?"

Dưới ánh mắt của ba người, Lê Thanh sửa lời, "Chị Thiến Thiến."

Hắn cam chịu kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi xuống bên cạnh Lê Chỉ và Thần Hi, "Hai người cũng quá không tử tế rồi, bắt đầu từ lúc nào mà không nói cho em biết."

Liên hoan cuối năm lần trước chắc chắn hai người đã ở bên nhau rồi, cho nên người làm màn trình diễn ánh sáng tỏ tình cầu kỳ kia là——

Chị, hắn!

Lê Thanh hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Lê Chỉ với vẻ khó tin.

Việc này còn khó tin và khó chấp nhận hơn cả việc học tỷ là bạn gái của chị hắn.

"Vậy, vậy lần trước chị đến trường xem em thi đấu..."

Thần Hi không chút áy náy sửa đúng, "Là xem chị thi đấu."

Lê Thanh với vẻ mặt "Em biết ngay mà"!

Sự ấm áp của chị gái hoàn toàn không phải dành cho mình!

"Vậy còn đôi giày thể thao của em?" Lê Thanh không cam tâm.

Thần Hi cười, "Thích không? Chị tặng đó ~"

Lê Thanh lại khá hài lòng với món quà này, thậm chí còn gật đầu nói, "Em biết ngay gu thẩm mỹ của chị em——"

Lời hắn còn chưa dứt, đã cảm nhận luồng sát khí lạnh toát bên cạnh.

Lê Chỉ đang gọt táo cho Thần Hi, liếc hắn bằng ánh mắt sắc lẹm.

Lê Thanh rùng mình, vội vàng sửa lời, "Luôn tuyệt như thế!"

Hắn bắt đầu nịnh hót, "Chị xem, bạn gái của chị em tìm tuyệt thế nào, vừa ra tay đã bắt được bộ mặt của Đại học C, nữ thần trong lòng mọi người."

Cũng là nữ thần của hắn.

Lê Thanh không thể một mình suy sụp, hắn phải nói chuyện này với Trương Dương.

Hai người cùng nhau xấu hổ còn tốt hơn là một mình xấu hổ.

Thần Hi đưa tay vỗ vỗ vai Lê Thanh, "Ngoan nào, sau này hai người chị mà em thích nhất cùng nhau yêu thương em, còn chuyện gì vui hơn thế nữa?"

Lê Thanh vui, mừng, đến mức mặt mày ủ rũ, không muốn nói chuyện.

Bây giờ hắn vô cùng vui mừng vì bản thân lúc trước đã nhịn được, không có thổ lộ tình cảm, nếu không thì giờ đây thật sự không còn mặt mũi nào để gặp người khác.

"Hai người có thể đi đến hiện tại, em cảm thấy em cũng góp phần không nhỏ."

Khi đang ăn cơm, Lê Thanh nói, "Lúc huấn luyện quân sự, ngày nào em cũng nói chuyện của chị cho chị em nghe, kể cả chuyện suýt đánh nhau với lớp bên cạnh, em cũng nói."

Thần Hi cẩn thận suy nghĩ một lát, nghiêng đầu nhìn Lê Chỉ.

Đó là vào một đêm mưa, vốn dĩ Đại tiểu thư phải đi công tác đến ngày hôm sau mới về, lại đặc biệt về sớm.

Trong mắt Thần Hi hiện lên ý cười, ngày hôm đó đối với cô, sự xuất hiện của Đại tiểu thư quả thực khác biệt.

Khi nàng che dù đứng trước mặt mình, giống như mọi giông tố trên đời đều bị chặn lại sau lưng nàng.

Thần Hi gắp đồ ăn cho Lê Thanh, "Cảm ơn em trai~"

"Thôi, một nhà nói gì hai nhà." Lê Thanh có tính cách vô tư.

Đặc biệt là sau khi hắn đã dời sự xấu hổ lúc nãy cho bạn cùng phòng Trương Dương thông qua điện thoại, hiện tại đã hoàn toàn chấp nhận sự thật Thần Hi và Lê Chỉ đã ở bên nhau từ lâu.

Chỉ cần tố chất tâm lý của hắn đủ mạnh, khó xử cùng xấu hổ cũng đuổi không kịp hắn.

"Đồ ăn có hợp khẩu vị không?" Dì Trần bưng món canh cuối cùng ra.

"Con rất thích!" Thần Hi giơ ngón cái lên với dì Trần, "Ngon cực kỳ!"

Không ai không thích miệng ngọt, đặc biệt là người xinh đẹp còn biết ăn nói.

Hai người có một ngày rất vui vẻ tại Lê gia, sau khi ăn tối mới về.

Lê Chỉ lên xe, lúc định vị dẫn đường  lại do dự một chốc.

Theo lý mà nói, lẽ ra nàng nên đưa Thần Hi về Khúc gia.

Nhưng trong lòng lại muốn đưa cô về nhà.

Vừa rồi Thần Hi đang nhắn tin với đám người Nhan Đà, Tiếu Tiếu, ngẩng đầu lên thấy Lê Chỉ mãi không lái xe, nghi hoặc hỏi nàng, "Có đồ gì quan trọng quen mang theo sao?"

Lê Chỉ nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nói, "Đều mang theo rồi."

Một người lớn như vậy, cái gì quên mang cũng sẽ không quên mang theo cô.

Thần Hi lập tức hiểu ý nàng, cất điện thoại đi, duỗi hai tay ôm lấy cổ Lê Chỉ.

Cô quỳ trên nệm lót ghế phụ, cười nói bên tai Lê Chỉ, "Có phải chị không muốn em về nhà không?"

Vừa nãy ánh mắt Lê Chỉ nhìn sang đây vô cùng tập trung và nghiêm túc, trong đó chỉ chứa hình bóng của cô.

Lê Chỉ trước đây rất lạnh lùng đấy.

Nếu không phải vì lần đầu tiên gặp nhau, nàng quá mức "Không coi ai ra gì", "Kiêu căng ngạo mạn", bản thân cũng không nảy sinh ham muốn chinh phục, muốn ngủ phục nàng.

Bây giờ người đã bị mình hoàn toàn ngủ phục, Thần Hi phát hiện càng không thể thiếu nàng.

Đôi khi vô thức dính chặt Đại tiểu thư, so với Quýt nhỏ biết nũng nịu, hở bụng cho người sờ còn khiến người ta không chịu nổi.

Giọng nói của Thần Hi mềm mại nhẹ nhàng, "Đại tiểu thư, sao chị dính người thế hả ~"

Lê Chỉ đặt một tay lên eo Thần Hi, không phản bác, chỉ gác cằm lên vai cô, nhẹ giọng hỏi, "Thiến Thiến, về nhà không?"

Thần Hi biết rõ còn cố hỏi, "Về nhà nào?"

Băng tuyết trong mắt Lê Chỉ tan chảy, ánh lên lấp lánh như mặt hồ mùa xuân.

Nàng nghiêng đầu hôn lên cổ Thần Hi, "Về nhà của chúng ta."

-----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký kết hôn

Lê Chỉ lén lút ghi vào vở: Ngày đầu tiên vợ về nhà mẹ đẻ, nhớ em. Ngày thứ hai vợ về nhà mẹ đẻ, rất nhớ em... Vợ về rồi, vợ béo lên rồi! ~