Lê Chỉ về nhà cũ đón năm mới, cùng về còn có dì Trần và Lê Thanh.
Về phần ba Lê, không biết từ đâu đem về hai chai rượu vang, sau khi để xuống, chưa ngồi được nửa tiếng lại vội vã đi.
Nói là có bạn câu cá hẹn đi câu xa.
Lão thái thái trầm mặc, nhìn không được vui vẻ.
Dì Trần thì cùng chị Lý bận rộn chuẩn bị bữa cơm tất niên, như không hề nhận ra ba Lê Chỉ đã về.
Cô ấy chăm sóc bản thân rất tốt, cuộc sống cũng rất đầy đủ, con trai ở nhà hiếu thảo hiểu chuyện, con gái kế và bản thân có mối quan hệ cũng không tệ, lại không ở chung với mẹ chồng, có thể xưng là người chiến thắng cuộc đời.
Đặc biệt là khi chồng chẳng khác gì đã chết.
Trước đây, có thể cô ấy còn nghĩ đến việc níu giữ trái tim của ba Lê, không để ông ta dẫn những người phụ nữ lăng nhăng về nhà, chứ đừng nhắc đến chuyện vô liêm sỉ như con riêng ở bên ngoài.
Mỗi ngày lo lắng rơi lệ, giống như một oán phụ.
Bây giờ nghĩ thông suốt, cuộc đời cô ấy là để sống cho bản thân cô ấy, ít nhất còn có con trai, sao lại vì một người đàn ông mà tức giận, uất ức, cuối cùng mắc bệnh phụ khoa.
Không đáng.
Huống chi người thực sự nắm quyền trong Lê thị là Lê Chỉ, chỉ cần cô ấy giữ mối quan hệ tốt với Lê Chỉ, vị trí phu nhân Lê gia vẫn là của cô ấy.
Nịnh hót chồng, còn không bằng lấy lòng Lê Chỉ.
"Con cũng không biết khuyên nhủ, Tết nhất mà cả nhà không tụ tập, đi ra ngoài câu cá làm gì."
Lão thái thái tháo kính lão ra, nói với dì Trần, "Bình thường nó không ở nhà cũng bỏ qua đi, Tết nhất còn đi chơi bời. Lê Thanh đã lớn thế này, sao nó còn không biết hồi tâm."
Đề tài này quả thực là chuyện cũ rích.
Nói từ khi Lê Thanh mười mấy tuổi tới bây giờ.
Trước đây dì Trần nghe xong có thể còn uất ức, cũng không phải là cô ấy chưa từng thử, nhưng trong nhà đã nuôi một con ngựa hoang thì cô ấy biết làm sao đây.
Bây giờ cũng chỉ cười trừ một tiếng, thái độ thờ ơ, "Có lẽ cá quan trọng hơn."
Lê Thanh vùi mình trên chiếc ghế sofa bên cạnh chơi game, thuận miệng nói, "Nội ơi, sao bà còn chưa quen vậy, ba của con ông ấy, này này này! Chết rồi chết rồi! Mẹ kiếp, hỗ trợ não tàn gì thế!
"..."
Hắn đang chơi Vương Giả, chơi xạ thủ, cái khác không giỏi, chỉ có cái đổ thừa là giỏi nhất.
"Cất điện thoại đi," Lão thái thái không vui nói, "Tết nhất tới nơi nói chết chết cái gì?"
Lê Thanh bĩu môi, thua trận này trực tiếp offline.
Hắn đặt điện thoại sang một bên, đưa tay lấy trái cây trong đĩa, ngẩng đầu hỏi Lê Chỉ đang ngồi đối diện vẫn đang xử lý công việc, "Chị, Tết mà chị cũng không nghỉ à."
Lê Chỉ bắt chéo chân, ultra-book màu bạc đặt trên đùi, tập trung nhìn vào màn hình, tai đeo tai nghe.
Nghe thấy Lê Thanh gọi nàng, lúc này mới ngẩng đầu lên, "Ừm, có một số việc cần xử lý gấp."
Một công ty lớn như vậy, cũng không phải nói nghỉ là nghỉ được.
"Vất cả." Lê Thanh xiên một miếng trái cây định đút cho nàng, kết quả vừa đưa tay ra, đã bị lão thái thái ngăn lại bằng một ánh mắt.
"Tự mình ăn đi."
Lê thanh ngượng ngùng rút tay về.
Họ đến khá sớm, lúc đến Lê Chỉ vẫn chưa về, lão thái thái lúc đó đã không vui, nói Lê Chỉ giống như ba của nàng, chỉ mong Tết khỏi về.
Đây chỉ là cái mồi dẫn lửa, quả bom thực sự là nghe được chị hắn tìm được bạn gái, đến muộn như vậy là vì tối qua ở nhà đối phương.
Lê Thanh cảm thán, ngay cả bà nội hắn tốc độ ăn dưa cũng nhanh hơn hắn.
Hôm nay hắn mới biết chị gái mình có bạn gái!
"Chị, có ảnh không?" Lê Thanh lại tiến đến gần.
Lê Chỉ liếc mắt nhìn hắn.
Lê Thanh ngồi xổm bên chân nàng, nắm quyền đấm nhẹ bắp chân cho nàng, trông như một tên nịnh hót, "Cho em xem một chút thôi."
"Sớm muộn gì cũng gặp mặt." Lê Chỉ cũng không tránh lão thái thái, ánh mắt rơi vào số liệu trên màn hình, "Mùng 2 Tết dẫn cô ấy về Lê gia."
"Thật sao!" Lê Thanh bỗng dưng kích động, "Vậy em phải đánh bóng đôi giày của em, chỉnh trang gọn gàng, đẹp trai, không thể làm mất mặt chị được."
Lão thái thái vốn đang cầm sách trên tay, hiện tại ném thẳng xuống bàn trà, "Dẫn ai về?"
Bà lạnh giọng nói, "Tôi không chấp nhận."
Lê Chỉ ngước mắt, giọng điệu bình tĩnh, "Con biết."
Nàng không cãi lại cũng không tức giận, thái độ bình thản.
Phản ứng của Lê Chi khiến lão thái thái không hiểu nổi, trong lòng thậm chí còn nghĩ rằng Lê Chỉ có phải đã âm thầm lãnh chứng rồi hay không?
Dì Trần bưng đồ ăn ra, gọi, "Đồ ăn đủ rồi, ăn cơm thôi."
Lê Chỉ gập máy tính lại, sau khi ngồi xuống nói với dì Trần, "Dì, mùng 2 con về."
"Dẫn bạn về à?" Dì Trần đưa đũa cho nàng, "Nếu dẫn về, dì sẽ chuẩn bị thêm món con bé thích."
Lê Chỉ gật đầu, "Cảm ơn."
Lão thái thái ngồi một mình trên ghế sofa, dì Trần gọi bà, bà cũng không để ý tới, "Mấy người là một nhà, tôi chỉ là người ngoài, có ăn hay không cũng vậy."
"Là bà nội tự mình không muốn gặp người ta mà," Lê Thành đi tới dìu bà, "Vả lại, đây là thời đại nào rồi, tư tưởng bảo thủ đã lỗi thời từ lâu rồi."
Hắn cười hì hì dỗ dành lão thái thái, "Huống chi là bà nội, một nhà trí thức có học thức."
Thái độ của lão thái thái không hề thay đổi, vẫn luôn là "Tôi không đồng ý."
Lê Chỉ cũng không ép bà, thậm chí sau khi ăn cơm còn gọi điện thoại cho Thần Hi, "Ừm, ăn rồi."
Lê Chỉ nhấp một ngụm canh, coi như không nhìn thấy lão thái thái đập đũa, "Tô Giang đưa rượu vang tới, em muốn không? Em đừng uống, đưa cho chú uống."
Đối phương hình như nói gì đó, trong mắt Lê Chỉ lộ ra ý cười nhẹ, "Ừm, chị biết."
Nhìn thấy nàng cười, Lê Thanh suýt sặc khi đang uống nước.
"Được, lát nữa chị đưa qua cho em." Lê Chỉ kết thúc cuộc gọi.
"Chị, em tuyệt đối ủng hộ cuộc hôn sự của chị," Lê thanh bày tỏ, giọng điệu có chút buồn bã, "Lâu rồi em không thấy chị cười."
Tìm đối tượng không cần quá quan trọng về giới tính, nhưng nhất định phải tìm một người khi nói chuyện với đối phương, giọng điệu sẽ vô thức giác trở nên dịu dàng, thần thái cũng không thể nhịn được mà thả lỏng.
Lê Chỉ trước đây chính là một mặt băng nhỏ, sau khi trưởng thành, áp lực lớn lại không có bạn bè, trực tiếp biến thành một mặt băng lớn.
Chỉ muốn được như Elsa, vừa xuất hiện là đóng băng vạn dặm.
Thực ra Lê Thanh rất thương chị hắn, nên mỗi khi gặp Lê Chỉ, hắn luôn nhịn không được mà nói nhiều, muốn chọc nàng cười, muốn chia sẻ cuộc sống hàng ngày với nàng.
Lê Thanh cảm khái, "Tìm đối tượng tuyệt đối đừng tìm người như ba, em thường khuyên mẹ, không nên đến gần ba, sẽ trở nên bất hạnh."
"..."
Mí mắt dì Trần giật giật không lên tiếng, sắc mặt lão thái thái càng khó coi hơn.
Trên cả bàn ăn, chỉ có bà là có ý kiến về việc Lê Chỉ tìm bạn gái, hai mẹ con này hoàn toàn không đứng trên cùng lập trường với bà.
Dì Trần xử lý mọi việc khôn khéo, trái phải đánh Thái Cực, nhưng Lê Thanh lại đi thẳng về thẳng, liều mạng đâm vào ống phổi của bà.
"Bà nội luôn bảo chị con phải tìm đàn ông, nhưng lỡ tìm được người như ba thì sao? Cho dù tìm được người có trách nhiệm như ông nội hay như con, thì sau này sinh con theo họ ai? Lỡ người ta có ý đồ xấu, muốn chiếm đoạt tiền của nhà mình thì sao?"
Lão thái thái nhịn không được nói, "Con gái thì không tham tiền nhà mình à, huống chi là... quen biết ở chỗ như vậy."
Giọng điệu đầy ghét bỏ, như thể không muốn nói ra.
Lê Chỉ đặt bát xuống.
Đáy bát đập vào mặt bàn, tiếng động không nhẹ không nặng, không to không nhỏ, cắt ngang tất cả âm thanh trên bàn ăn.
Lê Thanh thậm chí không dám ăn cơm nữa, tưởng chị gái mình sắp nổi giận.
"Bà nội, con xin nghiêm túc giải thích lại với bà một lần nữa."
Lê Chỉ hít thở sâu, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh, "Gia đình bạn gái con rất sạch, ba của cô ấy còn là đối tác kinh doanh của con, chúng con tốt nghiệp cùng một trường đại học, có thể coi là mối quan hệ giữa học tỷ và học muội."
"Cô ấy rất xuất sắc, cũng rất đáng yêu, nhân phẩm càng không có vấn đề. Bà có thể không thích cô ấy, nhưng không thể bôi nhọ cô ấy."
"Còn về phần bà nói xuất thân từ quán bar, hoàn toàn là tin đồn thất thiệt do bà nghe người ta nói lại, hai đứa con chưa bao giờ đến nơi đó."
"Con không hút thuốc, không uống rượu, còn cô ấy không thích mùi thuốc và càng không uống được rượu, chúng con không có khả năng quen nhau ở quán bar."
"Về chuyện ham tiền..."
Lê Chỉ lấy khăn lau khóe miệng, ánh mắt rơi vào chiếc vòng tay trên cổ tay lão thái thái.
"Chỉ riêng việc mua chiếc vòng tay này, cô ấy đã chi ít nhất 1,5 triệu, cô ấy ở nhà là một cô công chúa được ba của cô ấy nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ ham tiền của con."
"Việc của con và cô ấy, bà có thể có thái độ riêng, con chọn cách hiểu, nhưng con không thể chấp nhận việc bà nói những lời không hay về cô ấy."
Ánh mắt Lê Chỉ bình tĩnh như giọng nói của nàng, "Đây là giới hạn của con."
Bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc đông cứng lại.
Lão thái thái đầu tiên ngạc nhiên khi biết ba của đối phương là đối tác kinh doanh của Lê gia, sau đó lại kinh ngạc khi biết vòng tay không phải do Lê Chỉ mua, cuối cùng là không hài lòng với thái độ của Lê Chỉ khi nói chuyện với mình.
Dì Trần cười hoà giải, "Dì đã nói rồi, vòng tay đẹp như vậy chắc chắn không rẻ, đứa bé kia thật là dụng tâm."
"Nếu tôi biết chiếc vòng tay này là do nó tặng, tôi nhìn cũng không thèm nhìn." Lão thái thái tháo vòng tay ra, đặt lên bàn, đứng dậy lên lầu.
Lê Thanh liếc nhìn bóng lưng của Lão thái thái, lén lút đưa tay lấy vòng tay, "Chị, thật sự đắt vậy sao."
Dì Trần liếc hắn, "Con biết gì chứ, chỉ nhìn màu sắc thôi cũng biết là hàng hiếm rồi."
Lê Thanh lại cẩn thận, nhẹ nhàng dùng hai tay đặt vòng tay trở lại, sợ tay run làm rơi mất 1,5 triệu này.
"Con đừng vội, cho lão thái thái thời gian để bình tĩnh lại và suy nghĩ." Dì Trần nhẹ giọng khuyên Lê Chỉ.
"Con biết."
Chuyện này cần phải từ từ giải quyết, người nóng vội không phải là lão thái thái, mà là nàng muốn cưới Thiến Thiến về nhà.
Lê Chỉ rũ mi xuống, nhìn xuống màn hình điện thoại nhắn tin cho Thần Hi:
[Chị không nổi giận, cũng không cãi nhau với bà nội, chị chỉ nói rõ giới hạn của chị với bà thôi.]
Thân Hi vẫn luôn sợ nàng sẽ cãi nhau với lão thái thái vì chuyện bạn gái.
Lúc nãy Lê Chỉ gọi điện cũng đã hứa với Thần Hi là sẽ không cãi nhau trong dịp Tết.
Lão thái thái không có ở đây, cuối cùng cũng có thể nói chuyện tuỳ ý trên bàn ăn.
Dì Trần cười hỏi Lê Chỉ, "Con bé thích ăn gì, để dì đích thân nấu cho con bé, đây là lần đầu tiên đến nhà, phải coi trọng một chút."
Lê Thanh cũng nói, "Con sẽ phụ giúp mẹ, để chị ấy cảm nhận được bầu không khí gia đình hòa thuận của chúng ta."
Nhưng điều đó lại không cần thiết, bầu không khí gia đình của Thiến Thiến đã đủ tốt rồi.
Sau bữa cơm, dì Trần mang vòng tay lên lầu trả cho lão thái thái, hai mẹ con ở lại một đêm.
Buổi chiều Lê Chỉ lái xe đi ra ngoài một chuyến để đưa rượu cho Thần Hi.
Xe dừng lại dưới lầu một tiểu khu cao cấp, Thần Hi mang dép lê cùng ba xuống lấy rượu.
Thần Hi cười, che miệng nói với Lê Chỉ, "Ba em nói rượu của Tô Giang phải đích thân đến lấy mới được."
"Chú." Lê Chỉ vẫn còn có chút cẩn trọng, hai tay đưa rượu.
"Rượu này không tệ." Khúc Đàm rất hài lòng, ngẩng đầu lên nói với Lê Chỉ, "Bên ngoài lạnh, muốn lên nhà trò chuyện một lát không?"
Hai ba con không thường ở trong biệt thự, vì nó quá rộng và trống trải, họ dành phần lớn thời gian ở căn nhà trong tiểu khu này.
Lê Chỉ nhìn Thần Hi, "Không đi ạ, tối còn phải về."
Hôm qua đã đành, hôm nay là Tết, thực sự không thể ở lại.
"Được rồi, hai đứa nói chuyện tí đi." Khúc Đàm cầm rượu lên lầu.
Đợi ông ấy đi khỏi, Thần Hi trong bộ đồ ngủ hình con thỏ bông màu hồng mịn màng mới đưa tay ôm lấy Lê Chỉ, hai tay vòng tay qua cổ nàng, hôn lên miệng nàng.
Lê Chỉ có chút chống đỡ không được, tai đỏ bừng đáp lại nụ hôn.
"Mùng 2 Tết dẫn em đi chỗ dì Trần," Lê Chỉ khựng lại, "Lê Thanh cũng ở đó."
Thần Hi hơi nhướng mày, "Em ấy biết vợ chị là em không?"
Lê Chỉ lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng, "Chưa nói cho nó biết."
Là cố ý đấy, muốn cho nó một "bất ngờ".
Dù sao Lê Thanh thời còn "trẻ trâu" từng tuyên bố sẽ theo đuổi Thần Hi.
Giấc mơ dang dở của hắn, Lê Chỉ đã thay hắn thực hiện.
--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trước đây
Lê Thanh: Học tỷ Thiến Thiến thật xinh đẹp, tôi muốn cưới chị ấy ovo
Bây giờ
Lê Thanh: Học tỷ Thiến Thiến thật xinh đẹp, chị tôi muốn cưới chị ấy qaq