Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Chương 65

Khi Thần Hi về nhà chỉ thu dọn vài vật dụng cần thiết, còn lại không mang theo gì cả.

Cách đây không lâu, khi vào đoàn phim, cô muốn nhét cả nhà vào vali để mang đi, đã vác theo mấy cái vali 32 inch.

Nhưng lần này về nhà, thậm chí vali nhỏ nhất cũng không nhét đầy.

Lê Chỉ ngồi trên ghế safa nhìn cô thong thả thu dọn đồ đạc, gập máy tính trên đùi lại, hỏi cô, "Sao mang ít đồ thế?"

Có phải vì đã nói hai ngày nữa sẽ quay lại, cho nên không cần mang nhiều?

"Ở nhà em đều có," Thần Hi nói, "Hơn nữa, cách cũng không xa, nếu cần lấy gì em có thể quay lại."

Lê Chỉ nắm vuốt mép chiếc máy tính siêu mỏng, nhìn Thần Hi, hỏi lần nữa, "Thật sự không cần chị đưa em về à?"

Nàng nói, "Hay để trợ lý Trương đưa em về?"

Thần Hi lắc đầu, đẩy chiếc vali màu sữa trắng sang một bên tường, "Nhà em nghèo lắm, em sợ Đại tiểu thư nhìn thấy sẽ cười nhạo em."

"..."

Lê Chỉ không biết Thần Hi còn muốn chơi trò đùa này đến bao giờ.

Khi nàng cảm thấy Thần Hi nghèo, Thần Hi đã nói với nàng rằng cô giàu.

Bây giờ nàng cảm thấy Thần Hi có thể thực sự giàu, Thần Hi lại bắt đầu than nghèo kể khổ.

Lê Chỉ khẽ thở dài, không biết nên tin lời nào trong miệng cô.

Thần Hi thu dọn hành lý xong, tiến đến, cúi người vòng tay ôm lấy cổ Lê Chỉ, hôn lên môi nàng, một tay rút máy tính trên đùi Lê Chỉ đặt xuống đất, bản thân dạng chân ngồi lên vị trí ban đầu của máy tính.

Hai người ngã xuống ghế sofa, tuỳ ý hôn nhau.

Lê Chỉ nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của Thần Hi, "Tiểu dối trá."

Đuôi mắt Thần Hi cong lên, đưa lưỡi ra liếʍ liến nơi cô bị cắn, "Chỉ lừa chị thôi~"

Trong thời gian tiếp theo, Thần Hi đã thể hiện một chút kỹ năng dùng miệng của mình với Lê Chỉ.

Để được ăn cơm mềm chị gái này, lưỡi đều tê dại.

...

Ngày hôm sau, Lê Chỉ dậy sớm đi làm như bình thường, Thần Hi tự kéo vali nhỏ về nhà.

Không để Lê Chỉ và trợ lý Trương đưa mình đi, Thần Hi quấn chặt khăn choàng cổ gọi xe.

Trên đường về nhà, Thần Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cửa ra vào của các trung tâm thương mại lớn đều được trang trí những chiếc đèn l*иg đỏ rực rỡ, báo hiệu Tết Nguyên Đán đang đến gần.

Nhưng so với vùng quê nơi mình sống khi còn nhỏ, có vẻ như thành phố càng lớn, ý vị Tết càng nhạt.

Sự náo nhiệt thường ngày đã làm phai đi sự hiếm hoi của ngày Tết, mang lại cho người ta cảm giác như mọi ngày, chẳng có gì mới mẻ.

Năm nay có vẻ khác biệt.

Hay là do tâm trạng của bản thân thay đổi.

Thần Hi rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong mắt hiện lên ý cười.

Có lẽ vì trong nhà sắp có thêm thành viên mới.

Thậm chí còn có một loại cảm giác vừa lo lắng vừa mong đợi.

Xe dừng lại trước một tiểu khu cao cấp, Thần Hi quét mặt để vào.

Thật sự là quét mặt.

Thấy Thần Hi kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh xắn, chú bảo an ở cổng vội vàng bảo cô quàng lại, "Nhận ra rồi nhận ra rồi, mau quàng lại, bên ngoài gió lớn, lạnh lắm."

Chú ấy cười chào hỏi cô, "Thiến Thiến, sao năm nay về muộn vậy?"

Trước đó Thần Hi từng nói với Lê Chỉ rằng Tô Giang mắc chứng ông trùm giao tiếp, nhưng thực ra bản thân cô cũng chẳng kém cạnh. Chỉ cần cô muốn, cô có thể cười nói vài câu với bất kỳ ai.

"Năm nay khá bận, giờ mới về nhà ạ." Thần Hi là một bậc thầy về văn chương nói nhảm, nhưng nụ cười của cô rất ngọt ngào.

Chú bảo an khua tay tạm biệt cô.

Khi Thần Hi về đến nhà, dì đã chuẩn bị xong bữa trưa, vừa đưa tay nhận lấy chiếc vali màu trắng sữa từ tay cô, vừa quay đầu ra sau nói, "Thiến Thiến về rồi."

"Con gái về rồi à." Khúc Đàm từ phòng khách đi ra, tay còn cầm đĩa trái cây, dùng tăm xiên một quả nho đưa tới, "Mới rửa đấy, ngọt lắm."

"Cảm ơn ba." Thần Hi mỉm cười rạng rỡ ôm ông ấy một cái.

"Năm nay sao lại ham chơi đến mức quên cả về nhà?" Khúc Đàm lại xiên một miếng quýt đưa cho Thần Hi, "Nếu không phải ba gọi điện, con còn không biết về nhà sao?"

Thần Hi ăn xong miếng quýt, đưa tay nhận lấy đĩa trái cây từ tay ba, đặt lên bàn trà trong phòng khách, "Ba, con có chuyện muốn nói với ba."

Mặc dù không phải là yêu sớm, nhưng Thần Hi đột nhiên cảm thấy lo lắng như đang yêu sớm vậy.

"Ba cũng có chuyện muốn nói." Khúc Đàm lấy khăn giấy ướt lau miệng.

Ông ấy ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Thiến Thiến, ba tổ chức cho con một buổi dạ hội từ thiện."

Thần Hi chớp chớp mắt.

Cô có giống nhà từ thiện không?

"Thực ra là mượn danh nghĩa buổi dạ hội từ thiện để sắp xếp cho con một đại hội xem mắt." Khúc Đàm cũng thành thật, hoàn toàn không dối gạt cô.

"..."

Hóa ra là nhà từ "yêu".

Chỉ sợ là không được, tình yêu của cô đã trao cho Đại tiểu thư rồi, không thể chia ra thêm cho ai khác được.

"Ba..." Thần Hi có chút khó xử.

Khúc Đàm lo lắng cô sẽ từ chối, đưa ra lý do để chặn miệng cô lại: "Quần áo đã may xong hết rồi, quần áo đẹp như vậy mà không mặc ra ngoài cho mọi người xem thì thật đáng tiếc. Con gái của ba xinh đẹp thì phải để mọi người nhìn ngắm."

Không ai hiểu con gái bằng ba.

Ông hiểu rõ tính tự luyến và thích làm đẹp của Thần Hi, nên mới bỏ ra số tiền lớn để đặt làm riêng váy cho con gái.

Thần Hi gật đầu tán thành, lấy điện thoại ra ngắm nghía mặt mình, "Ha ha, càng ngày càng xinh đẹp hơn nhỉ ~"

Sao cô lại có thể xinh đẹp đến vậy nhỉ.

Có lẽ ngoài gen bẩm sinh, còn có sự nuôi dưỡng từ tình yêu của Đại tiểu thư nữa.

Khúc Đàm cười, với vẻ mặt "mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ông", "Vậy nên, con cứ tham gia đi."

Thần Hi đưa tay trái ra lắc lắc, trứng bồ câu lấp lánh dưới ánh nắng buổi trưa khiến người ta phải hoa mắt.

"?"

Nụ cười của Khúc Đàm cứng đờ trên mặt.

Thần Hi vừa e dè vừa chột dạ khoe khoang, "Nhưng con có vợ rồi."

"!"

Không cần xem mắt, cô đã tìm được vợ, đây chính là thực lực.

Khúc Đàm im lặng nhìn chiếc nhẫn tinh xảo xinh đẹp trên tay Thần Hi, với vẻ mặt thấu hiểu, mỉm cười nói, "Giả chứ gì."

"..."

Ông ấy đưa tay giả vờ chọc Thần Hi, "Nhóc con, để trốn xem mắt mà còn mua nhẫn giả lừa ba à, so với ba thì con nhiều lắm chỉ coi là một tiểu hồ ly thôi."

Khúc Đàm nói, "Ba không chơi trò này đâu, tháo ra đi, ba mua cho con đồ thật."

Đúng là ba ruột, thà tin cô mua nhẫn giả giá chín tệ chín còn hơn tin cô đã tìm được người yêu.

"Là thật," Thần Hi tháo nhẫn ra đưa cho ba xem, "Đây này."

Mi mắt Thần Hi khẽ động, ánh mắt đảo quanh, có chút chột dạ nói, "Lúc trước hai tụi con mới quen nhau đã muốn nói với ba rồi, nhưng mãi không tìm được thời gian, đến khi tỉnh ra thì đã đơn phương đính hôn sau lưng ba rồi."

Khúc Đàm không phải là người chưa thấy qua việc đời, ngay khi nhận lấy chiếc nhẫn, ông ấy đã biết nó là thật.

Nhìn chiếc nhẫn này, có thể thấy đối phương ít nhất cũng rất có tiền.

Cũng rất dụng tâm.

"Ba, ba đừng tức giận." Thần Hi lén nhìn sắc mặt Khúc Đàm.

Khúc Đàm lắc đầu, "Ba không giận, ba chỉ đang nghĩ rằng con lại có thể thực sự tìm được đối tượng."

"..."

Nghe lời này, như thể cô trông giống như một bông hoa mẫu đơn.

Khúc Đàm cười, ngữ khí có chút vui vẻ yên tâm, "Ba còn tưởng con vì sợ mất đi, cứ mãi độc thân như vậy."

Thần Hi vì chuyện của mẹ mà có khúc mắc, cũng sợ mất đi sự đồng hành nên không dám thực sự có được.

Thần Hi rũ mi xuống.

Đột nhiên nghe ba nhắc đến, cô mới bàng hoàng suy ngẫm, tâm bệnh của mình đã biến mất từ lúc nào?

Nghĩ kỹ lại, hình như là từ lúc nhặt được Quýt nhỏ.

Mèo cũng không thể nào ở bên cô cả đời, nhưng khi quyết định mang nó về nhà, Thần Hi chỉ nghĩ đến việc cùng Lê Chỉ nuôi nó.

Còn lại, đều không nghĩ đến.

Có lẽ từ lúc đó, cô đã vô thức cảm thấy, có Lê Chỉ ở bên, hết thảy đều có Đại Tiểu thư.

"Rất tốt, rất tốt." Khúc Đàm cúi đầu, dùng áo lau chiếc nhẫn, chớp rơi những hơi nóng trong mắt, mới đưa nhẫn cho Thần Hi.

Thần Hi giả vờ không nhìn thấy hành động nhỏ vừa rồi của ba, sau khi nhận lấy nhẫn liền chủ động khuấy động bầu không khí hỏi, "Ba, con rất tốt, vậy buổi dạ hội từ thiện thì sao?"

Mí mắt Khúc Đàm giật giật, cầm đĩa trái cây tiếp tục ăn, "Còn có thể làm sao, tiếp tục tổ chức thôi."

Điều duy nhất khó xử là những người được ông ấy mời đến đều là thanh niên độc thân, tuổi tác thích hợp để kết hôn.

Mặc dù ông ấy không nói rõ, nhưng những người nhận được thiệp mời đều hiểu phần nào, biết đây là buổi tiệc xem mắt cho con gái ông ấy.

Bây giờ Thần Hi tự mang bạn gái đến, bầu không khí có thể sẽ có chút khó xử.

Vốn dĩ những người đến đây đều nghĩ rằng họ có thể hẹn hò với Thần Hi sau đó chen chân vào Khúc thị, nhưng hiện tại đã biến thành đứng nhìn Thần Hi yêu đương cùng trích máu quyên tiền.

Dù sao đây cũng là một buổi dạ hội từ thiện.

Khúc Đàm tự an ủi bản thân, coi như giúp họ tích phúc, sau này hợp tác với Khúc thị thì cho họ thêm chút ưu đãi.

Tiền không là gì cả, chủ yếu là vui vẻ nha.

"Con dẫn người đó về cho ba xem đi," Khúc Đàm nhìn Thần Hi, thận trọng ám chỉ, "Cho dù là vợ, cũng phải ra mắt phụ huynh."

Ông ấy đã chờ đợi tám chín năm để thể hiện tài nấu nướng của mình.

Thần Hi cười, "Vâng ạ ~"

Buổi dạ hội từ thiện được tổ chức vào ngày trước Tết Nguyên Đán, tức là ngày mai, Thần Hi xúi giục ba mình gửi thiệp mời cho Lê Chỉ.

"Con tìm ai?" Khúc Đàm cầm điện thoại tưởng mình nghe nhầm.

"Lê Chỉ, Đại tiểu thư Lê gia, hiện là tổng tài tập đoàn Lê thị."

Thần Hi cho ông ấy xem ảnh, là ảnh chụp chung của hai người khi đang ăn cơm.

Trong ảnh, Lê Chỉ mặc trang phục bình thường, rõ ràng không phải đang trong trạng thái bàn công việc. Thần Hi cầm điện thoại nhìn vào ống kính, nàng cầm đũa nghiêng đầu nhìn Thần Hi, trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng.

Chỉ một bức ảnh bình thường, đã thể hiện hoàn hảo mối quan hệ của hai người.

Khúc Đàm cũng mới kết bạn với Lê Chi gần đây, lúc này nghe nói Lê tổng chính là bạn gái của Thần Hi, không đúng, phải gọi vị hôn thê, đột nhiên có chút phản ứng không kịp.

Màn trình diễn ánh sáng tình yêu đốt tiền là dành cho Thần Hi?

Còn có chiếc nhẫn trên tay Thần Hi...

Cũng đúng, ngoài Lê Chi ra, cả thành phố còn có cô gái nào tầm tuổi Thần Hi có được tài lực này.

Điều ông ấy kinh ngạc là, "Hai đứa quen nhau thế nào?"

Theo lý mà nói, Thần Hi và Lê Chỉ không nên có điểm chung mới phải.

Khúc Đàm nhớ lại cảnh uống trà bàn chuyện làm ăn hôm đó, đoán chừng Lê Chỉ cũng không biết Thần Hi là con gái của ông ấy.

Người một nhà ngồi uống trà cùng nhau, kết quả đều không thể nhận ra đối phương!

Nếu hỏi quen nhau như thế nào...

Thần Hi chớp chớp mắt, giọng điệu không chắc chắn: "Có thể coi là được bạn bè giới thiệu."

Tiếu Tiếu để cô đến nhà cũ Lê gia thay ca, cô mới ngủ với Đại tiểu thư.

Bốn bỏ năm lên cũng coi như là Tiếu Tiếu giới thiệu.

Dù sao cũng không thể nói là quen nhau qua tình một đêm đâu nhỉ!

"Để ba từ từ." Khúc Đàm mở khung chat của Lê Chỉ, ngón tay lướt qua lịch sử trò chuyện, toàn là những câu nói ngắn gọn súc tích về việc hợp tác.

Khúc Đàm thử thăm dò gửi một biểu tượng "mỉm cười", sau đó——

Lê Chỉ không trả lời.

"..."

Ông ấy lặng lẽ thu hồi lại.

Thần Hi quan sát toàn bộ quá trình, cố nhịn cười, đưa tay lấy điện thoại của Khúc Đàm gửi tin nhắn cho Lê Chỉ.

[Lê tổng, tôi tổ chức một buổi dạ hội từ thiện nhỏ vào tối mai, không biết cô có thời gian đến tham dự không.]

Thần Hi vẫn khá lo lắng và hồi hộp, chỉ sợ Lê Chỉ từ chối.

Nếu nàng không đến, thì sẽ không vui.

Để đảm bảo Đại tiểu thư sẽ đến, Thần Hi cắn môi, cầm lấy điện thoại của mình, gửi tin nhắn vào khung chat có ghi chú là "Thân ái".

[Bảo bối, tối mai em được mời biểu diễn trong một buổi dạ hội từ thiện nhỏ, chị đến cổ vũ em nhé ~]

Ngược lại với Khúc Đàm thật lâu cũng chưa có câu trả lời, Lê Chỉ trả lời tin nhắn gần như ngay lập tức.

[Được.]

Khúc Đàm run đùi ồ một tiếng, "Còn biết phân biệt đối xử."

Thần Hi cười, khi đưa điện thoại cho ba, điện thoại rung lên một cái, Lê Chi trả lời:

[Được.]

Khúc Đàm miễn cưỡng gửi địa chỉ, không có nửa câu đề cập đến mối quan hệ của mình và Thần Hi.

Nhóc con.

Đấu với ông.

Khúc Đàm nhắn:

[Ngày mai gặp.]

-----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký công việc

Vải thiều: Ngại quá, tôi đi gặp vợ (mỉm cười)

Ah, ngựa đang phi nước đại trên đường, hôm nay không đến được, ngày mai nhất định đến!