Đây là lần đầu tiên Thần Hi nghe thấy Đại tiểu thư nói ra hai từ "ăn dấm" một cách hùng hồn như vậy.
Cô sửng sốt trong giây lát, sau khi phản ứng lại, nụ cười trong mắt làm sao cũng không thể giấu được, như một viên sỏi nhỏ được ném vào, gợn sóng lăn tăn trong đôi mắt.
Cô nhẹ nhàng ghé vào tai Lê Chỉ thở nhẹ: "Đại tiểu thư, sao chị có thể đáng yêu như vậy chứ."
Không ai có thể ngờ Lê Chỉ, một cao lãnh chi hoa thanh lãnh kiềm chế, nhưng kỳ thật lại ngây thơ và hay ghen tuông, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài xa cách lạnh nhạt của nàng.
Mi mắt Lê Chỉ rũ xuống, mất tự nhiên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh mắt của Thần Hi, vành tai đỏ bừng.
Dù có những lựa chọn khác nhưng Lê Chỉ vẫn đeo đôi hoa tai bạc mà Thần Hi đã tặng nàng đêm đó.
Ánh sáng lấp lánh với sắc lạnh hòa quyện cùng khí chất thanh lãnh của nàng, càng làm tôn lên vẻ ngây thơ của đôi tai ửng đỏ.
Thần Hi cảm giác như mình đã nhặt được báu vật.
Lúc hai người tới nơi đã gần tám giờ.
Xe dừng ở bên ngoài, Thần Hi khoác tay Lê Chỉ bước vào từ cửa chính, hai bên cửa có người phục vụ mặc tây trang lịch sự kiểm tra thiệp mời đồng thời dẫn khách vào trong.
Vừa bước vào đại sảnh, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Bên trong ánh đèn sáng rực, mùi rượu thoang thoảng trong không khí, khiến người ta say mê.
Đã có khá nhiều người đến, Tô Giang mặc chiếc váy dài màu xanh đậm trễ vai, eo thấp, ôm sát hông, cầm ly rượu vang đi lại khắp nơi, trò chuyện với hầu hết mọi người có mặt.
Một người khéo léo và giỏi ứng xử như vậy, quả thực rất lợi hại.
"Em cảm thấy cô ấy," Thần Hi nhỏ giọng nói với Lê Chỉ: "Giống như có hội chứng ông trùm giao tiếp vậy."
Lê Chỉ liếc mắt nhìn, mỉm cười nói: "Đây vẫn chưa phải sân nhà của cô ấy, chỉ thỉnh thoảng mới quay về một lần."
Mấy năm trước đây Tô Giang sống ở Kyoto, nhưng hai năm nay nghe nói đi lại giữa Kyoto và Thượng Hải, chỉ ở lại đây khi ghi hình chương trình.
Có thể là do gần đây nghệ sĩ trong tay cô ấy sắp ghi hình chương trình giải trí dài kỳ nên cô ấy mới đi theo.
Tô Giang này không có sở thích gì khác ngoài rượu, cô ấy yêu tất cả các loại rượu.
Khi Tô Giang tích trữ nhiều rượu hoặc có những chai rượu trùng lặp trong hầm rượu, Tô Giang sẽ tổ chức tiệc thử rượu, mời bạn bè trong và ngoài ngành cùng thưởng thức.
Đây cũng là một cách để cô ấy duy trì các mối quan hệ.
"Lê Chỉ?!" Tô Giang liếc mắt nhìn hai người vừa mới đi vào, trong mắt lập tức lộ ra ý cười rạng rỡ.
Cô ấy nói gì đó với người bạn đang trò chuyện cùng cô ấy trước đó, rồi đạp giày cao gót đi tới phía bên này.
"Lê Đại tiểu thư lại có thể cam lòng đến dự, đây chính là vinh dự vô cùng lớn của tôi." Tô Giang một tay cầm ly rượu, một tay nhấc nhẹ góc váy bên chân, dùng lễ nghi của công chúa cúi đầu chào Lê Chỉ.
Giọng nói của Lê Chỉ nhẹ nhàng nhàn nhạt: "Bớt những lời khách sáo đó đi."
"Đây là cô nói?" Tô Giang đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực, khí chất lập tức biến đổi từ một cô công chúa yểu điệu thành một ngự tỷ nơi công sở, chuyển đổi vô cùng mượt mà.
Cô ấy nghiêng người hỏi: "Gần đây có phim mới đầu tư nào không? Nếu có vai diễn phù hợp nhớ giữ lại cho tôi hai vai."
"Không." Lê Chỉ không để lại dấu vết lui về phía sau, im lặng kéo dài khoảng cách với Tô Giang, không chút do dự nói: "Một Tình Nhiên là đủ rồi."
Thần Hi chớp mắt, Tình Nhiên là người dưới trướng của Tô Giang!
"Cô ấy làm cô không vui à?" Tô Giang đứng thẳng người, giọng điệu nghi hoặc: "Không phải chứ, cô ấy cũng thực thà yên phận mà."
Lê Chỉ khẽ à một tiếng, ý tứ không rõ.
Là thực thà yên phận, thực thà yên phận lại muốn đào góc tường cuỗm vợ của nàng đi.
Đây cũng là lý do Lê Chỉ vừa muốn Thần Hi ký với Tô Giang, lại kề cà không nói nguyên nhân.
Nàng đặt Thần Hi và Tình Nhiên dưới cùng một người quản lý, dù biết hai người có thể bận rộn với công việc và không có cơ hội gặp gỡ thường xuyên, nhưng trong lòng Lê Chỉ vẫn cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt Tô Giang chuyển từ trên người Lê Chỉ sang trên mặt Thần Hi đang đứng bên cạnh nàng, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc: "Tôi vừa nãy còn tự hỏi sao ánh sáng lại mờ đi trong phút chốc, hóa ra tất cả ánh sáng đều tụ tập trên người cô."
Cô ấy đưa tay về phía Thần Hi: "Tô Giang, Tô trong Tô Châu, Giang trong Trường Giang."
Ngay từ khi Thần Hi bước vào, Tô Giang đã nhìn thấy cô, lúc đó còn đang nghĩ người này có cử chỉ thân mật với Lê Chỉ, không biết là có quan hệ gì.
Dù sao cũng vì công việc, cô ấy và Lê Chỉ quen biết nhau cũng đã nhiều năm, mặc dù hai người không phải là bạn bè thân thiết, nhưng nhiều ít cũng hiểu biết về nhau.
Ít nhất cô ấy không nghe nói Lê Chỉ thích phụ nữ.
Nếu như biết sớm, đoán chừng trong giới giải trí có không ít nữ minh tinh vừa muốn có tài nguyên vừa có nhan sắc chắc chắn không dằn lòng được.
Ai lại không thích phú bà tỷ tỷ chứ.
Kết quả mới không gặp bao lâu, bên cạnh phú bà đã có một mỹ nhân tuyệt sắc.
Cho dù Tô Giang xoay chuyển cửu khiếu linh lung tâm thế nào, trên mặt cũng không hề lộ ra chút xíu nào.
* Cửu khiếu linh lung tâm (trái tim 9 lỗ): mô tả một người có trí tuệ phi thường, có khả năng thấu hiểu mọi việc.*
Lỡ đâu là bạn bè, hoặc là đại loại như em gái.
Tô Giang không thể vì bản thân là cong, nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp thân mật lại cho rằng họ cũng không phải thẳng.
Đôi mắt của Thần Hi cong lên, thoải mái đáp lại lời khen ngợi của Tô Giang: "Cảm ơn ~"
Hoàn toàn không giả tạo, đẹp thì phải thừa nhận.
Tô Giang dừng lại một chút, hoàn toàn không ngờ Thần Hi không chỉ không luống cuống mà còn không chê lời khách sáo.
Thần Hi đưa tay ra bắt tay Tô Giang: "Thần Hi, Thần trong sáng sớm, Hi trong nắng sớm."
"Tôi thích tính cách này của cô," Tô Giang cười: "Là người trong giới sao?"
Mặc dù Tô Giang hỏi Thần Hi, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lê Chỉ.
Theo lý mà nói, trong giới này nếu cô ấy đã gặp người có khuôn mặt như vậy thì không thể nào quên được.
Là một người quản lý, Tô Giang có độ nhạy bén nhất định với thị trường và xu hướng, chỉ cần mặt đã từng xuất hiện trên màn ảnh, Tô Giang hầu như đều nhận ra.
Cô ấy chưa từng thấy Thần Hi, vậy chỉ có thể nói Thần Hi không phải là người trong giới, hoặc mới vào giới và chưa có nhiều tác phẩm.
Câu trả lời gần như giống với suy đoán của Tô Giang.
Lê Chỉ khẽ lắc đầu, Thần Hi giải thích: "Không tính là người trong giới, chỉ từng đóng một vai phụ nhỏ, không có công ty quản lý cũng không có người quản lý."
"Vậy thì quá tốt rồi." Giọng Tô Giang không giấu được sự phấn khích, một viên ngọc thô lớn như vậy mà lại được cô ấy đυ.ng phải!
Chỉ với khuôn mặt này của Thần Hi, dù không có chút kỹ năng diễn xuất nào, chỉ cần đứng đó làm bình hoa cũng sẽ có người tranh nhau yêu thích.
Huống chi tính cách của cô em này rất thú vị, có thể tham gia một số chương trình giải trí để phát huy tối đa ưu thế tính cách, trở thành một ngôi sao giải trí cũng không tệ.
Người còn chưa tới tay, Tô Giang đã lên kế hoạch cho cả sự nghiệp của đối phương.
"Đem người ký cho tôi đi, tôi đảm bảo cô ấy trong tay tôi không quá hai năm sẽ nổi tiếng." Tô Giang nhìn Lê Chỉ, nhạy bén nhận ra việc này nàng có thể làm chủ.
Nổi tiếng à.
Ánh mắt Lê Chỉ lấp loé, tay cầm túi xách hơi siết chặt lại.
Đừng nói Thần Hi, ngay cả bản thân nàng cũng động lòng.
Giao người cho Tô Giang là lựa chọn tốt nhất, có cô ấy ở bên, Thần Hi trong giới sẽ không làm những việc mình không muốn làm, cũng không bị ép buộc xào CP với người khác để PR.
Rõ ràng biết đây là lựa chọn tốt nhất, Lê Chỉ vẫn không đồng ý ngay.
Nàng nghiêng người nhìn Thần Hi, khẽ hỏi: "Thiến Thiến."
Lê Chỉ hỏi ý kiến Thần Hi.
Nếu Thần Hi muốn đi, nàng sẽ không vì những cảm xúc tiêu cực nhỏ nhặt của bản thân mà cản trở Thần Hi theo đuổi ước mơ.
Sở dĩ hôm nay nàng đưa Thần Hi đến đây là để giới thiệu cô với Tô Giang.
Huống chi những điều kiện Tô Giang đưa ra quả thực rất hấp dẫn.
Nếu đã bước vào giới này, ai lại không muốn nổi tiếng.
Thần Hi đối mặt với cám dỗ, lại vô cùng bình tĩnh, mỉm cười khéo léo từ chối: "Cho tôi thời gian suy nghĩ."
Tô Giang và Lê Chỉ đều sửng sốt, hoàn toàn không ngờ câu trả lời của cô lại là như vậy.
Đây là lần đầu tiên Tô Giang gặp phải trường hợp nghệ sĩ chưa ký hợp đồng mà đã từ chối, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cô có lẽ biết tôi là ai chứ?"
"Biết chứ," Thần Hi quay đầu nhìn Lê Chỉ: "Đại tiểu thư đã nói với tôi, với lại trước khi vào giới tôi cũng đã nghe về cô."
"Vậy..." Tô Giang muốn hỏi rõ, nhưng đầu đề câu chuyện vừa phun ra miệng tái bút đã chặn lại: "Được rồi, lát nữa chúng ta trao đổi thông tin liên lạc, nếu cô đổi ý có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Bên kia lại có khách mới, Tô Giang không thể ở bên này mãi.
Cô ấy nói với Lê Chỉ và Thần Hi: "Tối nay nhất định phải chơi vui vẻ, uống vui vẻ, nếu có thích, trực tiếp nói tên cho tôi, tôi tặng cho cô một chai mang về."
Nói xong, Tô Giang lại cười sửa lời, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Thần Hi: "Thấy Thần Hi hợp nhãn duyên của tôi, sẽ tặng thêm cho cô một chai."
Tô Giang cầm ly rượu đi về phía khác, càng nghĩ càng thấy Thần Hi xinh đẹp.
Giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Tô Giang bừng tỉnh, khẽ lẩm bẩm: "Mình đã nói giống như đã từng nhìn thấy, tính cách kia giống hệt Khúc tổng!"
Nghĩ đến đây, thậm chí còn thấy ngoại hình của hai người có vài phần tương tự.
Có thể nói là con ruột.
Công ty giải trí của Khúc tổng mới thành lập được vài năm, có rất nhiều nghệ sĩ trực thuộc, từ năm ngoái đến năm nay có xu hướng phát triển ngày càng lớn mạnh.
Tô Giang cười lắc đầu phủ nhận.
Thần Hi họ Trần, Khúc tổng họ Khúc, chắc chắn không phải là cha con, với lại nếu Thần Hi là con gái của Khúc tổng, thì làm sao lại chỉ đóng một vai phụ.
Thiên kim Khúc gia, tuy không sánh được với Lê thị, nhưng nếu Khúc tổng dốc hết toàn lực nâng con gái thì chắc chắn có thể nâng đến nổi tiếng, đâu cần cô phải tự mình ra ngoài trải nghiệm gian khổ của xã hội.
Nhất định là trùng hợp.
Sau khi Tô Giang rời đi, Lê Chỉ dẫn Thần Hi tới bên bàn rượu, nhẹ giọng hỏi: "Sao em không đồng ý?"
Không phải em ấy luôn muốn trở thành một đại minh tinh sao?
Lê Chỉ dừng lại một chút, nói với Thần Hi: "Đây không tính là đi cửa sau, Tô Giang muốn ký hợp đồng với em vì em có giá trị để ký."
Cho đến nay, hầu như tất cả tài nguyên của Thần Hi đều là tự mình kiếm lấy.
Ngay cả vai Quận chúa trong bộ phim trước, nếu không phải vì khí chất của cô phù hợp, đạo diễn chắc chắn sẽ không để cô thử vai này.
Cuối cùng, thành công có được cũng là nhờ vào thực lực của chính bản thân cô.
Khoảng thời gian hai người yêu nhau, Thần Hi cũng chỉ thích túi xách, chưa bao giờ hỏi nàng xin tài nguyên.
Không có sự biểu lộ rõ ràng hay ẩn ý nào cả, Lê Chỉ cho rằng Thần Hi muốn dựa vào năng lực bản thân để tiến vào giới giải trí nên mới từ chối Tô Giang.
Thần Hi chọn lấy một lý rượu vang, nhẹ nhàng ngửi, nghe Lê Chỉ nói vậy, mỉm cười lắc đầu: "Không phải."
"Chỉ là em vẫn còn do dự."
Do dự không biết có nên thực sự trở thành một minh tinh bận rộn hay không.
Nếu một người nổi tiếng, việc họ bận rộn đến mức không có thời gian về nhà trong cả năm là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Nếu cô bay đi bay lại khắp nơi mỗi ngày, không về nhà như ba, Lê Chỉ lại bận rộn, nói không chừng một năm hai người gặp nhau cũng không được mấy lần.
Trước đây Thần Hi nghĩ trở thành một đại minh tinh thì tốt biết bao, có thể tha hồ đeo túi xách hàng hiệu, các thương hiệu lớn đều tìm cô làm đại ngôn.
Nhưng bây giờ cô cũng có thể tha hồ đeo túi xách.
So với việc làm đại ngôn cho các thương hiệu lớn, Thần Hi càng muốn Đại tiểu thư hơn.
Sự hão nhoáng bên ngoài so với cuộc sống đêm chân thật, Thần Hi không chút do dự lựa chọn cái sau.
Cô có vẻ là một người cảm tính, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng lý trí, biết rõ mình muốn gì.
Cô thích diễn xuất, hưởng thụ diễn xuất, nhưng cô không muốn hy sinh toàn bộ thời gian của mình cho diễn xuất.
Thần Hi đưa rượu cho Lê Chỉ, không nói với nàng những lời này: "Chị ngửi thử cái này xem, ngọt không?"
Thấy Thần Hi không muốn tiếp tục nói chuyện, Lê Chỉ cũng không ép.
Ban đầu đến đây là để gặp gỡ mọi người, nhưng giờ đây đã biến thành vui chơi thử rượu thật.
Không cần xã giao, không cần quan tâm đến người khác, chỉ hai người họ cầm ly rượu thưởng thức hương vị rượu của nhau, cực kỳ giống đang ra ngoài hẹn hò thư giãn.
Lê Chỉ nhìn Thần Hi như một con sóc nhỏ, nhăn mũi khẽ ngửi rượu vang đỏ trong ly đế cao, trong mắt dâng lên ý cười.
"Ly này là romane conti," Lê Chỉ nói: "Có mùi thơm nồng, nhưng có người không thích."
Thần Hi đoán được nguyên nhân không thích: "Có một chút vị nước tương và vị cam thảo."
Đối với một người biết nấu ăn, hương vị này có một chút quen thuộc.
Cô không thích, Lê Chỉ đưa tay nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ.
Mặc dù Thần Hi nói với Lê Chỉ rằng gia đình cô thực sự rất giàu có, nhưng sự giàu có của gia đình cô giống như kiểu nhà giàu mới nổi, không thể sánh được với Lê Chỉ, một gia đình giàu có lâu đời.
Sự hun đúc và hiểu biết của cô từ nhỏ hoàn toàn không thể sánh được với Lê Chỉ.
Có thể bình thường không nhìn ra, nhưng trong những dịp như thế này, loại khí chất cao quý của một Đại tiểu thư quý tộc và hiểu biết sâu rộng của Lê Chỉ có thể thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Với nhiều loại rượu như vậy, Thần Hi có thể đã từng uống, nhưng chắc chắn không thể nói ra được lịch sử và văn hóa của rượu.
Lê Chỉ lại có thể.
Nàng say sưa giới thiệu cho Thần Hi, không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào.
Vừa biết cưỡi ngựa, vừa biết thưởng rượu, Đại tiểu thư như vậy thật sự tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực mà Thần Hi không quen thuộc và vô cùng khao khát.
Mắt Thần Hi cong cong nhìn Lê Chỉ: "Có một loại rượu vang mà chắc chắn chị không biết tên."
Lê Chỉ mỉm cười, lúm đồng tiền ẩn hiện, giọng nói nhẹ nhàng: "Loại nào?"
Nhìn vậy chứ nàng uống rượu không nhiều, nhưng cộng các loại lại cũng phải được bảy tám loại.
Lê Chỉ uống rượu không lên mặt, nhưng cũng có thể là cảm giác say hun người cộng thêm có Thần Hi ở bên cạnh, nụ cười trên mặt nàng rõ ràng hơn rất nhiều.
"Chị đợi em mấy phút, em đi tìm cho chị."
Thần Hi buông tay Lê Chỉ, đi về phía người phục vụ ở đằng xa.
Lê Chỉ đứng đó nắm vuốt ly rượu nhìn cô.
Tiệc thử rượu lớn như vậy, nhiều cô gái rực rỡ sắc màu như vậy, nhưng trong mắt nàng chỉ có duy nhất một màu đỏ, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác.
Mọi thứ xung quanh như chìm vào gam màu đen trắng, chỉ có Thần Hi là có sắc màu.
Thần Hi nói gì đó với người phục vụ, đối phương gật đầu rời đi, cô đứng yên tại chỗ chờ.
Thần Hi quay đầu nhìn Lê Chỉ, vẫy tay với nàng.
Ý cười trong mắt Lê Chỉ tan ra, chầm chậm lưu động.
Thần Hi biết tửu lượng của mình không tốt, sợ mất mặt trước đám đông, hầu như không uống.
Nhưng bây giờ khi đối mặt với nụ cười của Lê Chỉ, lại cảm nhận được men say ùa lên, trái tim cũng đã say đắm bởi nụ cười của nàng.
Cô nhìn chằm chằm Lê Chỉ ở đằng xa, không hề hay biết cũng đang có người nhìn chằm chằm mình.
"Cô gái, uống với nhau một ly không?"
Thần Hi thực sự rất xinh đẹp, hôm nay lại mặc một chiếc váy voan màu đỏ gợi cảm, rực rỡ, khiến người ta không khỏi rung động.
Người lên tiếng là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ cong lên nụ cười đầy ẩn ý: "Cùng nhau không?"
Mọi người đều là Les, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thần Hi khéo léo từ chối: "Ngại quá, bạn gái tôi vẫn đang đợi tôi ở bên kia."
Cô dường như cảm thấy nhiệt độ trong đại sảnh quá cao, rất tùy ý vén mái tóc dài trượt trên vai lên sau tai.
Không có gì che chắn, dấu hôn nhỏ nhắn trên cổ lộ ra một cách rõ ràng.
Trên làn da trắng ngần, màu đỏ pha chút tím càng trở nên nổi bật, vô cùng ái muội, thể hiện rõ sự chiếm hữu của người đã để lại dấu hôn.
Thần Hi mỉm cười lịch sự với đối phương, đưa tay nhận lấy thứ mình cần từ tay người phục vụ và xoay người rời đi.
"Đoán xem ly rượu trong tay em có tên là gì."
Thần Hi không đưa ly rượu tới, chỉ cầm trong tay cho Lê Chỉ nhìn màu sắc.
Lê Chỉ thu hồi tầm mắt khỏi người đã bắt chuyện với Thần Hi từ xa, dừng lại ở dấu hôn trên cổ Thần Hi, lông mi rung lên, vành tai nóng bừng.
"Màu sắc sẫm đỏ, có quá nhiều loại rượu vang đỏ tương tự." Lê Chỉ trầm ngâm một lúc, đoán ra một cái tên.
Thần Hi chưa từng nghe qua, nhưng điều này không ngăn cản cô lắc đầu: "Không đúng nha~"
Lê Chỉ lại nói thêm vài cái.
"Cũng, không, đúng." Thần Hi chậm rãi lắc đầu.
Cô cầm ly đế cao lên uống một ngụm, sau đó nghiêng người hôn lên môi Lê Chỉ, truyền vị ngọt trong miệng qua.
Lê Chỉ có chút sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thần Hi.
Thứ trong ly hoàn toàn không phải là rượu, mà là nước đường nâu ấm.
Thần Hi liếʍ liến môi dưới ẩm ướt, nghiêm túc nói nhảm: "Rượu này tên là 'Ái (爱)', tên tiếng Anh là 'Love'."
Hôm nay Đại tiểu thư vừa đến dì, lại uống không ít rượu vang lạnh, giờ uống chút nước đường nâu để trung hòa.
Hơn nữa, Thần Hi cũng không phải không biết lúc nãy ánh mắt của nàng nhìn về phía xa.
Nhìn thấy có người bắt chuyện với cô, dù Đại tiểu thư không nói ra nhưng chắc chắn trong lòng rất chua.
Khi còn ngồi trên xe, nàng đã không vui vì mình mặc quá ít, hùng hồn nói rằng nàng ăn dấm.
Hiện tại Thần Hi đang chống một tay lên mặt bàn đặt rượu vang ở sau lưng Lê Chỉ, giữ nàng ở giữa mình và bàn, đưa hết vị ngọt trên đầu lưỡi vào miệng nàng.
Một nước đường nâu phục vụ hai mục đích, thật sự là tuyệt đỉnh.
Thần Hi hôn hôn khóe miệng Lê Chỉ, ý cười nồng đậm trong mắt, ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Trầm thấp hỏi nàng: "Vợ, còn chua không?"
"Nếu vẫn còn chua, em sẽ hôn thêm hai lần nữa, hôn đến khi hết chua mới thôi."
------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vải thiều:... Chua
Ha ha ha ha ha ha đã các bạn đều thích đại tiểu thư, vậy thì tôi ôm Thiến Thiến đi ~
Có thể một số bảo bối chưa biết, quyển này và quyển《 Liêu đến nữ thần sau ta chạy 》trước của tôi là văn bản tương tác, một số nhân vật xuất hiện trong quyển này cũng xuất hiện trong quyển trước, nếu chưa đọc quyển trước, bạn có thể đọc thử, siêu cấp ngọt, ai đọc xong cũng khen hay!