Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Chương 50

Trong kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, Thần Hi nhận được điện thoại của đạo diễn, bảo cô đến đoàn phim để quay bổ sung một vài cảnh.

"Vừa hay các cô được nghỉ, nên gọi cô đến quay bù nửa ngày."

Đạo diễn chỉ vào màn hình trước mặt, kéo từng khung hình cho Thần Hi xem, giải thích cho cô tại sao cần quay bù chỗ này.

"Lúc đó không chú ý đến chi tiết này, không tính đến sự thay đổi của ánh sáng, bây giờ xem lại thì thấy trước sau không hài hòa."

Thần Hi ngồi trên ghế gấp nghiêm túc nhìn, cảm thấy có thể học được không ít thứ.

Cô không xuất thân chính quy, học đại học và nghiên cứu sinh cũng không dính dáng gì đến điện ảnh và truyền hình.

Cô đối với kiến thức về lĩnh vực này như một miếng bọt biển khô gặp nước, vô thức tiếp thu một lượng lớn, không ngừng học hỏi, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể giúp bản thân phát triển.

Đạo diễn thường khen ngợi người khác trước.

"Cô kiểm soát biểu cảm khuôn mặt của rất tốt, trước đó tôi còn tưởng cô xuất thân từ nhóm nhạc nữ."

Thần Hi chớp chớp mắt, bắt được trọng điểm, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn đạo diễn: "Thì?"

"À, chắc cô đã nghe nói về An Nhung Nhung rồi chứ? Là tân ảnh hậu."

Đương nhiên Thần Hi biết điều này.

Tiếu Tiếu thích nhất chính là bộ phim bách hợp 《 Trầm Luân 》do An Nhung Nhung và Thẩm Lê Thư đóng chính, khóc thở không ra hơi. Nghe nói hai người họ hình như đang hẹn hò, nhìn thế này thì bộ phim này chính là một định tình kịch.

Đạo diễn cười, trong tay cầm cuốn kịch bản phân cảnh cuộn tròn chỉ vào Thần Hi: "Đúng, là cô ấy."

"Cô ấy từng làm việc trong tổ của tôi, dù trong bất cứ môi trường nào đều có thể kiểm soát tốt biểu cảm của nhân vật."

"Lúc đó chúng tôi đang quay cảnh dưới nước mùa hè trong thời tiết giá lạnh, cô ấy nói xuống nước là xuống nước, vui đùa trong nước, nói chuyện cười đùa, đợi khi lên bờ mới biết ngón chân cô ấy tê cứng vì lạnh."

Đạo diễn cảm khái: "Cho nên bây giờ người ta có thể trở thành ảnh hậu."

Không có ai thành công một cách dễ dàng.

Đạo diễn nói lời này thực ra là muốn khích lệ Thần Hi: "Quản lý biểu cảm của cô cũng không tệ."

Trong tiết trời lạnh giá, Thần Hi mặc một chiếc váy mỏng, trước khi cởϊ áσ khoác, cô ôm tay vì lạnh, sau khi cởϊ áσ khoác, cô ngay lập tức nhập vai, khuôn mặt đầy sự thoải mái và tận hưởng.

Thần Hi thường không có cảm giác gì khi được người khác khen ngợi về ngoại hình, nhưng khi được người khác khen ngợi về những thứ liên quan đến diễn xuất, lại lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Cảm ơn đạo diễn khen ngợi."

Cô chưa từng học nhảy, ca hát cũng kha khá, để trở thành thành viên của nhóm nhạc nữ chỉ dựa vào ngoại hình mà không có kỹ năng cũng không được.

Thần Hi đơn thuần là người đã trải qua khổ cực, gọi nôm na là có thể nhẫn nhịn, có thể chịu khổ.

Sau khi khen ngợi, đút cho một viên kẹo, đạo diễn bắt đầu chỉ ra khuyết điểm: "Nhưng cảm giác ống kính và di chuyển vẫn cần luyện tập thêm."

An Nhung Nhung xuất thân chính quy, đại học học chính là diễn xuất, ở những mặt này Thần Hi không bằng cô ấy.

"Giống như cảnh quay này, vốn có thể không cần quay lại, nhưng vì cô xử lý không tốt, góc mặt nghiêng tuyệt đẹp bây giờ chỉ có thể nhìn thấy tai."

Thần Hi cảm thấy như đã học được.

Một số thứ không có trong lớp học mà cô đăng ký, chỉ có thực chiến mới có thể phát hiện ra vấn đề.

Sau khi quay lại một vài cảnh quay cũng đến giờ cơm.

Buổi sáng đạo diễn giảng cho Thần Hi tương đối nhiều, quay phim rất chậm, vốn dĩ chỉ cần nửa ngày nhưng bây giờ có thể phải đến chiều mới xong.

Thần Hi ở đoàn phim ăn một bữa cơm hộp.

Thấy cô đến đoàn làm phim để quay lại cảnh, sắc mặt Tình Nhiên có chút mất tự nhiên, vốn định mời cô đến RV của mình để giữ ấm, nhưng lại cảm thấy phải tránh hiềm nghi, thái độ do dự không quyết.

Trợ lý nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của cô ấy, thái độ bất thường khuyên cô ấy chủ động tiếp xúc với Thần Hi.

"Vừa rồi chị nhìn thấy Thần Hi, em không phải rất thích cô ấy sao, lần trước cô ấy đóng máy em còn tặng hoa, sao không gọi cô ấy lên xe?"

Trợ lý đưa nước ấm cho Tình Nhiên đang ngồi trên ghế sofa đơn, thấp giọng nói: "Nghe nói cô ấy và ông chủ lớn đứng sau bộ phim này là một cặp, em đến gần cô ấy một chút tuyệt đối không có hại gì."

Cùng tư bản qua lại, dù đối phương có nhiều tài nguyên cũng phải cân nhắc đến người quen trước nhỉ?

Suy cho cùng Tình Nhiên có cả ngoại hình lẫn kỹ năng diễn xuất, về cơ bản không hề thua kém những tiểu hoa lưu lượng kia.

Không nóng không lạnh nhiều năm như vậy chỉ là thiếu một chút may mắn và bản thân không muốn đi đường tắt.

Hiện tại cái này lại không phải là đường tắt.

Tình Nhiên và Thần Hi là bạn bè, đây tính là đường tắt gì chứ, đây là dựa hơi bạn bè.

"Chị thấy lúc Thần Hi đi lấy cơm hộp cũng có không ít người chào hỏi cô ấy."

Trước kia nhân duyên của Thần Hi cũng tốt, nhưng cũng không tốt đến mức này.

Tình Nhiên nhấp một ngụm nước.

Trợ lý không biết tính hướng của cô ấy, cũng không suy nghĩ trên phương diện cô ấy là cong, cứ nghĩ cô ấy thích Thần Hi đơn thuần chỉ là tình cảm tốt giữa chị em.

"Vậy em..." Tình Nhiên dùng hai tay cầm chiếc ly, hít một hơi thật sâu, ngập ngừng nói: "Đi gọi cô ấy tới?"

Hôm qua tuyết rơi, hôm nay trời nắng, bên ngoài thật lạnh.

Điều hòa được bật trong RV để giữ ấm, cô ấy cũng không có ý tứ gì khác, chỉ muốn để Thần Hi tới sưởi ấm.

Tình Nhiên lo lắng, chậm chạp bước xuống xe đi tìm Thần Hi dưới ánh mắt kích lệ của trợ lý.

Cô ấy bằng lòng đi, nhưng không biết Thần Hi có bằng lòng tới hay không.

Hơn nữa, nếu truyền đến tai Đại tiểu thư Lê gia, nàng có vì ghen tuông mà làm khó mình hay không?

Tình Nhiên ôm chặt hai tay, siết chặt áo khoác trên người, ánh mắt lấp loé, cuối cùng vẫn dừng bước.

Nhiệt độ trong RV bị gió lạnh thổi vào mặt cuốn đi, đầu óc nóng hổi dần dần bình tĩnh lại.

Cô ấy hiện tại rất khó khăn mới nhận được bộ phim kinh phí lớn này, nhưng phía nhà đầu tư vẫn yêu cầu phải là diễn viên tốt chứ không phải diễn viên lưu lượng.

Tình Nhiên đã đợi nhiều năm như vậy, hiện tại cuối cùng cũng nhìn thấy cơ hội nổi tiếng, đáng lẽ không nên đi đắc tội với nhà đầu tư vào lúc này chứ?

Phía sau cô ấy còn có trợ lý người quản lý cần cô ấy nuôi sống, những người này đều đang đợi cô ấy nổi tiếng.

Tình Nhiên cúi đầu, ngón tay nắm chặt lấy áo khoác, trái tim như bị lưỡi gió rít qua bên tai, đau đến ngạt thở.

Có đôi khi, làm người không thể quá thích làm gì thì làm, làm việc cũng không thể quá tùy hứng.

"Sao em lại quay lại?"

Trợ lý nhìn xung quanh Tình Nhiên, cũng không thấy nửa cái bóng của Thần Hi: "Cô ấy có phải không muốn tới không?"

Chẳng lẽ là vì tránh hiềm nghi?

Cũng quá cẩn thận rồi.

Quả nhiên những người có thể bấu víu chút quan hệ với nhà giàu đều không dễ dàng như vậy.

Trợ lý nhìn sắc mặt Tình Nhiên không tốt, cho rằng cô ấy bị Thần Hi nói lời gì khó nghe.

"Người này cũng quá đáng quá rồi, không đến thì không đến cũng đến mức khiến em mất mặt trước mặt mọi người?"

Tình Nhiên lắc đầu, cản lời của trợ lý: "Là em không đi."

"Em không... em không đi?" Trợ lý nghi hoặc nhìn cô ấy.

"Em không nên đi, hơn nữa, khi bộ phim này được công chiếu, em chắc chắn sẽ không thiếu tài nguyên, không cần phải đi tìm người khác."

Tình Nhiên đưa tay cầm hộp cơm, ngón tay cứng ngắc, đũa cũng không cầm được.

Cô ấy cúi đầu, không nhìn vào trợ lý, nói nhỏ: "Nếu Thần Hi không biết thẹn hỏi Lê tổng lấy tài nguyên, thì cũng không đến mức chỉ đóng vai nhỏ."

Nói như vậy thì đúng thật.

Đều nói Thần Hi và Lê tổng là người yêu của nhau, nhưng Thần Hi dựa vào tư bản cũng không lấy được tài nguyên tốt nào.

Nếu thật như vậy, dù có kết thân với Thần Hi cũng không kiếm được gì từ tay cô.

Trợ lý không khuyên Tình Nhiên nữa, chỉ nhẹ nhàng cảm thán: "Có vẻ Lê tổng cũng không thích Thần Hi đến thế, nói không chừng chỉ là chơi đùa."

Nước của nhà giàu quả nhiên rất sâu.

Còn trước đó nói đưa trà sữa, choàng khoác áo, có lẽ chỉ là làm cho người ngoài thấy, chỉ là làm màu.

Nếu thật sự thích, tại sao không ném vốn lớn cho cô ấy giành được vai diễn?

Trà sữa thì có thể tốn mấy đồng tiền.

Càng có tiền càng keo kiệt.

Lê Chỉ, người bị trợ lý chửi thầm là keo kiệt bủn xỉn hiện đang trò chuyện cùng Thần Hi.

"Còn một vài cảnh chưa hoàn thành, phải đến chiều mới xong."

Mi mắt Thần Hi cong cong: "Em cảm thấy hôm nay học được không ít thứ."

Giọng nói vui vẻ của cô truyền qua sóng điện đến tai Lê Chỉ, giống như bị cô lây nhiễm, trong mắt Lê Chỉ mang theo chút ý cười thoải mái.

"Em ăn trưa chưa?" Lê Chỉ hỏi cô.

"Đang ăn, ăn chực cơm hộp của đoàn phim."

Thần Hi khẽ cười một tiếng, liếc nhìn xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói với Lê Chỉ: "Nhờ phúc Đại tiểu thư, người ta cho em thêm một cái đùi gà ~"

Không giống như đặt hàng mang đi trực tiếp, cơm hộp của đoàn phim đều do những người phụ trách hậu cần trong đoàn làm.

Lê Chỉ rũ lông mi xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, xoay bút trong tay.

Nàng chỉ đóng vai trò thêm đùi gà thôi sao?

Thần Hi nhìn thấy đạo diễn bưng hộp cơm đi tới, nói với Lê Chỉ với tốc độ nhanh: "Bảo bối, bên em có người tới, không nói với chị nữa."

Thần Hi kết thúc cuộc gọi.

Cô cúp máy quá nhanh, Lê Chỉ không kịp phản ứng, vẫn giữ nguyên tư thế khi nói chuyện.

Có người?

Lê Chỉ cầm bút trong tay, nụ cười trên môi chậm rãi thu lại.

Trước đây cũng chưa từng thấy Thần Hi tránh người khi nói chuyện điện thoại với nàng.

Thậm chí vào đêm kết thúc khóa huấn luyện quân sự của nghiên cứu sinh năm nhất, có người tỏ tình với Thần Hi, cô cũng lựa chọn nhận điện thoại của mình trước.

Lê Chỉ dùng ngón cái vuốt ve bút máy nhẵn bóng, nhíu mày.

Thần Hi cất điện thoại, đứng dậy chào đạo diễn.

"Vừa rồi tôi thấy cô đang nói chuyện điện thoại, còn đang nghĩ đến đây có tiện không." Đạo diễn mỉm cười đưa một chai nước cho Thần Hi, thuận thế ngồi lên cái ghế gấp bên cạnh cô.

Thần Hi muốn nghe đạo diễn nói thêm về chuyện quay phim nên vội vàng cúp điện thoại.

"Không không, rất tiện, là Đại, là Lê tổng, cô ấy hỏi tôi ăn cơm chưa."

Thần Hi đưa hộp cơm của mình cho đạo diễn xem, chân mày khóe mắt đều là ý cười vui vẻ: "Hai cái đùi gà."

Người khác chỉ có một cái.

Dựa cả vào Đại tiểu thư nên trưa nay cô mới được ăn thêm đồ ăn.

Đạo diễn vừa rồi nhìn thấy Thần Hi mặt mày hớn hở, còn tưởng trong  cơm hộp của đoàn phim có sủi cảo nhân bào ngư hải sâm do Lê tổng phái người đưa tới.

Kết quả ——

Chỉ hai cái đùi gà.

"Chỉ hai đùi gà đã đuổi được cô rồi?"

Đạo diễn dùng đũa gõ nhẹ vào hộp cơm của Thần Hi, cười lắc đầu: "Cô đẹp như vậy, sao khẩu vị lại nhỏ như vậy, quá dễ thỏa mãn."

Thần Hi không ngốc, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của đạo diễn.

Thân phận của Lê Chỉ là gì?

Kim chủ của bộ phim này, làm đùi của cả đoàn, là tư bản có thể dựa lưng vào đại thụ hóng mát.

Hẹn hò với nàng, không cầm được vai nữ chính trong một tác phẩm lớn thì không còn gì để nói.

Lại nhìn Thần Hi, một nhân vật phụ đã sớm đóng máy.

Nhìn thế nào cũng không giống là có tư bản.

Thần Hi khẽ nhếch ý vười nơi khoé mắt, dùng đũa chọc vào hai cái đùi gà trong hộp cơm: "Có đùi gà là được."

Cô cười: "Tôi chỉ thích ăn thịt."

Đạo diễn nhìn Thần Hi thêm một lần: "Cô đúng là khác với hầu hết mọi người trong giới này."

Giới giải trí có quá nhiều người sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đổi lấy tài nguyên, trong khi đó, lại rất hiếm người như Thần Hi, ôm tư bản nhưng không biết cách nịnh bợ.

"Tôi cũng quen biết Lê tổng được một thời gian rồi, cô ấy là người làm việc có nguyên tắc của mình."

Đạo diễn nói với Thần Hi: "Cô ấy thuộc loại biết người khéo dùng, đặt đúng người vào đúng vị trí, không phù hợp thì mặc kệ là quan hệ gì cũng không bao giờ nể nang."

Cho dù Thần Hi là bạn gái của nàng, Lê Chỉ cũng sẽ không ưu ái cho cô một vai diễn.

Trong công việc, Lê Chỉ thường đối xử như nhau, không phân biệt xa gần.

Thần Hi cắn đùi gà gật đầu tán thành.

Không sai, Đại tiểu thư là người công tư phân minh.

Đạo diễn đột nhiên quay đầu nhìn Thần Hi: "Nhưng lần đầu tiên cô ấy đến đoàn phim, cô ấy đã phá lệ đề nghị tôi xem xét cho diễn viên quần chúng một cơ hội."

Động tác nhai của Thần Hi hơi khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn đạo diễn.

"Lúc đầu tôi còn không biết là vì cô," đạo diễn miệng lớn đào cơm, mơ hồ nói: "Sau này khi biết, tôi và phó đạo diễn còn lo lắng cô không hài lòng với vai diễn nhỏ, đặc biệt khó hầu hạ."

Ai biết Thần Hi căn bản không coi mình là vai chính, một chút cũng không muốn được đối xử đặc biệt.

Hơn nữa Lê Chỉ cũng không yêu cầu, đạo diễn liền nói với phó đạo diễn cứ để tự nhiên, coi như không biết chuyện này, nên như thế nào thì như thế đấy.

Thần Hi dùng đũa chọc đùi gà, bỗng nhiên có chút nhớ Lê Chỉ.

Hôm nay vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, buổi sáng khi Đại tiểu thư ra khỏi nhà, Thần Hi nằm trên giường giả vờ ngủ, cũng không hôn nàng.

Bây giờ trong lòng vẫn còn ngứa ngáy, giống như thiếu cái gì đó.

Đạo diễn uống một ngụm nước, nuốt thức ăn xuống: "Nhưng nhìn lại thời gian này, tôi cảm thấy cô rất cố gắng. Phải nói đến cảnh cưỡi ngựa kia, nữ diễn viên qua trong một lần thật sự rất hiếm."

"Hôm nay tôi nói chuyện này với cô cũng không phải muốn lấy lòng Lê tổng, chỉ đơn giản là thấy cô là người khá tốt."

Thần Hi thích nghe người khác khen mình: "Tôi cũng thấy mình là người khá tốt."

Nếu cô không đủ ưu tú, làm sao có thể gặp được một bảo bối như Đại tiểu thư chứ.

Đạo diễn bị giọng điệu kêu ngạo của Thần Hi làm nghẹn, ho khan một tiếng, thật sự là rất hiếm thấy một sao nữ không khiêm tốn không giả tạo như vậy.

"Tôi đến đây không phải để nói về chuyện này."

Đạo diễn vặn chặt nắp chai nước, đặt sang một bên, lấy điện thoại di động ra đẩy người cho Thần Hi: "Mao Dật, đạo diễn Mao, cô đã từng nghe chưa?"

Đạo diễn Mao, người đã quay 《 Trầm Luân 》!

Thần Hi hít một ngụm khí lạnh, gật đầu thật mạnh: "Người đạo diễn đã nâng hai nữ diễn viên lên ảnh hậu."

"Đúng, chính là ông ta. Gần đây ông ta đang tuyển diễn viên cho một bộ phim hiện đại, với diễn xuất của cô hiện tại thì không thể nghĩ đến vai nữ chính hay nữ thứ đâu, cô có thể đi thử vai nữ ba nữ tư như những vai nhỏ như vậy."

Đạo diễn đẩy người cho Thần Hi: "Sau này cô đi thử xem, ở trong đoàn phim của ông ta có thể học được nhiều thứ."

Thần Hi lấy điện thoại ra, nuốt nước bọt bồn chồn lo lắng: "Ông ấy sẽ thêm tôi sao?"

"Chắc chắn," đạo diễn cầm hộp cơm lên lại, "Tôi đã chào hỏi ông ta rồi, khi nào thêm xong, cô có chuyện gì thì hỏi ông ta là được."

Đôi mắt của Thần Hi lập tức sáng lên, như thể đã trông thấy dáng vẻ mình đang đứng trên bục trao giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, tỏa sáng rực rỡ.

"Cảm ơn đạo diễn!"

Chỉ có câu này là nói thật lòng nhất.

Đạo diễn cười nói: "Quà đóng máy này không tốt bằng hoa?"

Ngày đó đạo diễn nói bù đắp Thần Hi cũng không có lừa cô, bởi ông đã dựng đường đề cử Thần Hi cho đạo diễn Mao, còn giá trị hơn cả việc tặng một xe hoa.

Tuy Thần Hi cũng có thể quen biết Mao Dật thông qua Lê Chỉ, nhưng được nàng dẫn đi và được mình đề cử chắc chắn là khác nhau.

Thần Hi cảm thấy hôm nay kiếm bộn rồi, quay phim xong về nhà tâm tình vẫn rất vui vẻ.

Buổi tối khi Lê Chỉ trở về, Thần Hi đã làm cơm xong.

"Đại tiểu thư, em có thể sẽ nổi tiếng đó."

Khi Thần Hi mở cửa, mí mắt cong cong nắm lấy mép cửa nói với Lê Chỉ: "Sau này chị sẽ là bạn gái của một đại minh tinh, có vui không ~"

Lê Chỉ mỉm cười, đưa tay treo túi lên: "Vui, đây là vinh hạnh của chị."

Nàng cởϊ áσ khoác ngoài, vừa mới chuẩn bị nghênh đón Thần Hi ôm ôm hôn hôn miệng đối miệng, liền thấy Thần Hi đóng cửa lại đi thẳng vào phòng bếp.

Lê Chỉ ngẩn người.

Bình thường khi nàng trở về, Thần Hi sẽ treo trên nàng như một con gấu túi, hôn hôn cọ cọ đủ rồi mới buông ra, còn dính người hơn cả Quýt nhỏ.

Dần dần, Lê Chỉ cũng đã quen.

Việc quan trọng nhất khi về nhà không phải là ăn cơm cũng không phải là tắm rửa, mà là cùng bạn gái ôm ôm, bù đắp lại sự thân mật thiếu hụt trong ngày hôm nay.

Hôm nay Thần Hi lại khác thường, không động tay động chân gì với nàng.

Quýt nhỏ chạy tới cọ chân Lê Chỉ, Lê Chỉ ngồi xổm xuống đưa tay sờ nó: "Ngoan."

Lê Chỉ giương mắt nhìn về phía phòng bếp.

Thần Hi có lẽ đã quên ôm nàng vì nồi súp đang sôi sùng sục.

Trong lúc ăn cơm, Thần Hi kể cho nàng nghe chuyện ở đoàn phim hôm nay.

Đây là thói quen mới của Thần Hi sau khi hai người làm hoà.

Dù có chuyện hay không có chuyện cũng chia sẻ với Lê Chỉ về cuộc sống thường ngày của mình, để nàng hòa nhập vào cuộc sống của mình.

Lê Chỉ ngồi đối diện Thần Hi, im lặng lắng nghe.

Tay nàng bưng bát cơm, rũ mắt chậm rãi ăn cơm.

Đợi khi Thần Hi ngừng uống canh, mới dùng giọng điệu tùy ý hỏi một câu: "Hôm nay em cúp điện thoại là vì đạo diễn tới tìm em sao?"

Thần Hi ừm một tiếng, nhớ đến lời đạo diễn nói Lê Chỉ đã phá lệ vì mình, trong mắt nổi lên một ý cảm ấm áp: "Đúng vậy, ông ấy đến khen em."

Không phải Tình Nhiên.

Lê Chỉ bắt được trọng điểm này, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ăn xong, Lê Chỉ chịu trách nhiệm rửa bát, công việc cụ thể là cầm bát bỏ vào máy rửa bát.

"Toàn thân đều có mùi dầu mỡ," Thần Hi hét lên, "Bảo bối, em đi tắm trước đây."

Lê Chỉ đáp lại.

Trước đó có phải vì mùi dầu mỡ nên mới không ôm mình?

Trong lòng Lê Chỉ mềm nhũn.

Nàng ngồi trên ghế sofa bật máy tính xử lý công việc.

Quýt nhỏ dán vào nàng, cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên ghế sofa, trèo lên đùi nàng.

"Bây giờ không được."

Lê Chỉ nhẹ nhàng nhấc Quýt nhỏ từ trên đùi đặt xuống.

"Đợi Mama ôm xong, Quýt nhỏ mới được lên."

Lê Chỉ muốn dành chỗ cho Thần Hi, đợi cô tắm xong rồi đến hôn mình.

Quýt nhỏ tủi thân kêu meo meo, dụi đầu vào mắt cá chân Lê Chỉ.

Lê Chỉ đưa tay vuốt ve lưng nó an ủi, trong mắt mang theo ý cười: "Nghe lời."

Thần Hi tắm rửa ước chừng nửa tiếng mới quấn áo choàng tắm đi ra.

Lê Chỉ nghe thấy động tĩnh liền giương mắt nhìn, ánh mắt lập tức dán chặt vào cô, không nỡ rời mắt.

Vừa tắm xong bị hơi nước xông qua, khuôn mặt vốn trắng noãn của Thần Hi giờ đây trắng hồng mịn màng, giống hệt một quả đào chín, tỏa ra hương vị thơm ngọt.

Chiếc áo choàng tắm màu trắng gạo được buộc lỏng lẻo, để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài cùng nửa phần xương quai xanh thanh tú, dưới là đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết.

Cổ họng Lê Chỉ nghẹn lại, hơi thở nóng hổi.

Thần Hi đang chậm rãi bước về phía mình, từng cử chỉ, từng động tác đối với nàng đều toát ra sự quyến rũ chết người.

Thần Hi tới gần Lê Chỉ đang ngồi trên sofa, vuốt nhẹ mái tóc, đuôi mắt cong lên, ánh mắt giống như mang theo một sợi tơ quấn người.

Đôi môi mềm mại ẩm ướt khẽ mở: "Bảo bối ~"

Âm cuối ngân lên, ngữ điệu tê dại.

Lê Chỉ khẽ ừm một tiếng, trên mặt dè dặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại chờ đợi Thần Hi đi tới động tay động chân với nàng.

Ngay sau đó, nàng liền nghe thấy cô bạn gái của mình, một người phong tình vạn chủng, một người có thể làm bất cứ lúc nào đột nhiên lên tiếng:

"Bảo bối, chị tiếp tục làm việc đi, em đi ngủ trước đây ~"

"Ừm... Hả?"

Lê Chỉ giật mình, cho rằng Thần Hi đang chơi lạc mềm buộc chặt với mình.

Ví dụ như trước khi vào cửa sẽ câu ngón tay về phía nàng, hoặc để cửa phòng mở một khe hở cho nàng.

Ai ngờ Thần Hi vặn eo nhỏ, thật sự về phòng ngủ chính đóng cửa đi ngủ.

Lê Chi ôm lấy khoảng không ngồi im lặng trên ghế sofa, lúc này mới nhận ra có điểm gì đó là lạ.

Thiến Thiến, tại sao không ôm ôm mình?

----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký chuẩn bị kết hôn

Vải thiều: Vợ không chủ động thì phải làm sao bây giờ? Túi có thể giải quyết không?