Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Chương 44

Tình Nhiên kéo cánh tay Thần Hi: "Đừng kích động, mặc dù con ngựa này trông rất đẹp, nhưng lỡ đâu tính tình nó xấu đá cô thì làm sao?"

Hai con ngựa trong chuồng ngựa kia chính là ví dụ.

Trông vô cùng soái, nhưng tính khí lại không kém gì ông già.

Nam chính đã ở đó trông mong cho ăn nửa ngày cũng không thấy cho anh một sắc mặt tốt.

Thần Hi nhân lúc chỉnh lại áo khoác bị tuột khóa, thuận thế rút tay ra khỏi tay Tình Nhiên: "Con ngựa này không giống."

Thần Hi cũng không thể nói thẳng là đây là con của mình, chớp mắt hai cái biểu thị: "Con ngựa này nhìn có vẻ rất thích tôi."

Tình Nhiên mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Thần Hi, dùng giọng điệu nửa thật nửa giả mà nói: "Đúng vậy, vừa nhìn đã thấy thích."

Thần Hi ngẩn ra một lát, giống như cái gì cũng không nhận ra được, mi mắt cong cong giọng nói nhẹ nhàng hỏi lại Tình Nhiên.

"Cô đang nói về ngựa hay đang nói về tôi thế?"

Đương nhiên là cô rồi.

Không đợi Tình Nhiên nói ra, Thần Hi đã hất tóc: "Tôi khỏi cần nói nữa, chắc chắn rất nhiều người thích, dù sao tôi cũng xinh đẹp như vậy ~"

"......"

Những gì Tình Nhiên định nói cứ thế bị nghẹn lại ở cổ họng, không lên được cũng không xuống được.

Bản thân Thần Hi đã không kiêm tốn như vậy, cho dù sau này cô ấy có khen ngợi thế nào cũng đều trở nên nông cạn.

Đây là lần đầu tiên Tình Nhiên gặp một cô gái thẳng thắn và không giả tạo như vậy, xinh đẹp thì thoải mái thừa nhận mình xinh đẹp, tự luyến một cách đặc biệt đáng yêu.

"Tôi nói con ngựa này trông rất đẹp, thật trắng." Tình Nhiên đổi lời.

Thần Hi không chỉ thích nghe người khác khen mình mà còn thích nghe người khác khen con cưng của mình.

Cô mặt mày cong cong, nhỏ giọng thì thào: "Đúng vậy, cho nên gọi là Tiểu Tuyết."

Mặc dù Đại tiểu thư là một người không giỏi đặt tên, nhưng cái tên mà chị ấy đặt lại rất phù hợp với khí chất của Tiểu Tuyết.

Trắng, thanh khiết, lạnh.

Tiểu Tuyết hoàn toàn khác với vẻ ngoài đang mong muốn được vui chơi ở trường đua, ở trước mặt người ngoài mang dáng vẻ của một tiểu thần tiên.

Nó ngẩng cao đầu, đứng nghiêm ở đó, cái đuôi như chiếc quạt lông thoải mái phẩy phới sang trái rồi sang phải, mặc cho các diễn viên cùng nhân viên xung quanh chụp ảnh, quay video và khen ngợi nó, không hề sợ hãi hay e dè.

Cũng may Lê Chỉ không có ở đây, nếu không liếc mắt đã có thể nhìn ra ngựa mình nuôi rất giống với ai đó.

Tự luyến, thích làm đẹp, thích được người khác khen ngợi.

Nói là con ruột cũng có người tin.

"Có thể chụp ảnh, nhưng không được lén lút sờ soạng, con ngựa này cũng không phải dạng vừa, hoàn toàn không cho người lạ đυ.ng vào." Phó đạo diễn lại nhấn mạnh một lần nữa.

"Trông thật đẹp, nó tên gì vậy?"

Có người hỏi nhân viên công tác ở chuồng ngựa phía sau Tiểu Tuyết.

"Nó tên là Tiểu Tuyết, giống ngựa Ả Rập."

"Tiểu Tuyết ơi. Tiểu Tuyết nhìn qua đây này."

"Có thể cho tôi cưỡi thử không? Cảm giác cưỡi lên cứ như bạch mã hoàng tử vậy, chắc chắn cực kỳ soái."

"Cậu? Còn bạch mã hoàng tử, cậu nhiều nhất chỉ là Đường Tăng thôi."

Thần Hi đi tới, đạo diễn gọi cô: "Thần Hi, lát nữa cô sẽ cưỡi con ngựa này."

Nam chính cầm cỏ khô cố gắng lấy lòng Tiểu Tuyết, quay đầu rục rà rục rịch hỏi đạo diễn: "Còn tôi thì sao, tôi có thể cưỡi con ngựa này không?"

Con ngựa trắng này nhìn có vẻ ôn hoà hơn hai con ngựa đen trong chuồng kia, giá trị nhan sắc cũng cao hơn.

Đạo diễn không chút do dự: "Cậu không được, một tên đàn ông như cậu thì cưỡi ngựa thần tiên cái gì, cậu phải cưỡi ngựa chiến đen."

Nam chính liền cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

"Đúng rồi Thần Hi, cô đã biết cưỡi ngựa chưa?"

Đạo diễn lại hỏi: "Tình Nhiên sáng nay nói cô ấy biết, nếu không được thì để cô ấy dạy cô cưỡi một lần trước."

Hô hấp của Tình Nhiên trở nên căng thẳng, ánh mắt rơi trên người Thần Hi, đột nhiên khẩn trương.

Thần Hi đứng giữa đám đông giống như con ngựa trắng này, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt.

Tình Nhiên cố tình nói với đạo diễn rằng cô ấy biết cưỡi ngựa, chính là muốn dạy Thần Hi.

"Đạo diễn, tôi biết."

Thần Hi cất giọng khéo léo từ chối, chủ động đưa lòng tay về phía Tiểu Tuyết, đuôi mắt khẽ nâng lên thành một đường cong xinh đẹp, nghiêng đầu hỏi dò: "Có muốn tôi biểu diễn trước một lần không?"

"Thần Hi đừng đυ.ng——"

Phó đạo diễn còn chưa dứt lời ngăn cản, đã thấy con ngựa trắng toát, trên người toát ra vẻ người lạ chớ gần đã cúi đầu áp trán vào lòng bàn tay của Thần Hi, như thể tự nguyện quy hàng.

Cảnh tượng này thật đẹp, khiến nhiều người không kìm lòng được mà chụp lại.

Vào buổi chiều muộn của ngày cuối thu, khi hoàng hôn cận kề, mặt trời như tan vào nơi chân trời trời, nửa bầu trời được nhuộm một màu cam rực rỡ.

Ánh chiều tà vàng óng từ khẽ mây trút xuống, tất cả đều chiếu trên gò má của Thần Hi, tựa như dát một lớp viền vàng.

Cô đứng dưới ánh hoàng hôn, một tay đưa ra, lòng bàn tay chạm vào bạch mã, như thể đang im lặng hoàn thành một khế ước nào đó, khiến bạch mã có bộ lông mang theo ánh vàng tự nguyện cúi đầu.

Giống như một nàng công chúa đang thuần hóa bạch mã của nàng.

Thần Hi nắm chặt dây cương, động tác gọn gàng mà linh hoạt trở mình lên ngựa, mái tóc dài buông xoã sau lưng theo động tác tung lên, vừa oai phong vừa xinh đẹp.

Thần Hi ngồi trên lưng ngựa, dùng một tay vuốt mái tóc dài rơi trên mặt ra sau đầu, nhướng mày mỉm cười nhìn đạo diễn.

"Thế này được không?"

Quá được!

Từ lúc cô áp tay với bạch mã đến khi vén tóc, mỗi khung hình đều đẹp như một bức tranh tuyệt đẹp.

Tình Nhiên không chớp mắt nhìn Thần Hi, trong lòng hối hận muốn chết.

Sao cô ấy có thể mải mê ngắm nhìn mà quên chụp ảnh được chứ!

Đạo diễn cũng giống như những người khác đều bị Thần Hi làm cho kinh ngạc, vui mừng vỗ tay, "Cô còn có kỹ năng tuyệt vời này nữa."

Thần Hi chỉ cần rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cô cảm thấy lâng lâng và tự hào, nhưng cũng có chút chột dạ nho nhỏ.

May mà Băng Đường hợp tác, nếu không màn biểu diễn vừa rồi đã không thành công.

Thần Hi sờ đầu Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết hiển nhiên rất vui vẻ.

"Phó đạo diễn nói khác với những gì mà anh nói rồi."

"Đúng đúng, anh vừa rồi nói Tiểu Tuyết cao lãnh, anh xem nó như này có giống cao lãnh không?"

Phó đạo diễn cũng kinh ngạc: "Vừa rồi trên đường có người đưa tay muốn chạm vào nó liền bị nó phun nước bọt bắn đầy mặt."

Giống như đang giễu cợt vậy.

"Có thể là do tư thế chạm vào không đúng."

"Giống như Thần Hi, trước tiên đưa tay để ngựa làm quen với mùi hương trên người, sau đó mới chạm vào."

Thần Hi đã xuống khỏi lưng ngựa.

Nam chính xung phong nhận việc, rục rà rục rịch vươn bàn tay, tiếp cận Tiểu Tuyết giống như Thần Hi vừa làm.

Lẩm bẩm trong miệng: "Tiểu Tuyết ngoan."

Tiểu Tuyết ngẩng cao đầu ngựa kêu ngạo, không chút do dự phun vào mặt đối phương.

"Ha ha ha ha ha ha ha."

"Cậu từ bỏ đi."

Nam chính và ngựa xung khắc xem ra đã được xác định rồi.

Phía sau có mấy người không cam lòng, đều thử giống như nam chính, không có gì ngạc nhiên, đều bị Tiểu Tuyết "chế giễu" một trận.

Chỉ khi Thần Hi đến gần nó mới dịu dàng ngoan ngoãn, áp đầu vào lòng bàn tay cô, giống như một chú chó đang cọ vào cánh tay cô.

Thần Hi thật có mặt mũi.

Cô không khỏi ôm đầu Tiểu Tuyết trìu mến xoa xoa.

Con yêu ơi, Mama yêu con và mẹ con chết đi được.

Nước mắt ngưỡng mộ của nam chính trào ra khỏi miệng, không khỏi lẩm bẩm.

"Con ngựa này của Lê tổng đưa tới để một mình Thần Hi cưỡi nhỉ? Nếu không thì tại sao chỉ nhận mình cô ấy?"

Thần Hi không biết, Thần Hi cái gì cũng không biết.

Thần Hi rũ mi, khoé miệng nhếch lên ý cười, ôm lấy đầu Tiểu Tuyết, trong lòng trào dâng một cảm giác ngọt ngào không nói nên lời.

Giống như được Đại tiểu thư lén lút ở sau lưng mọi người đút cho một miếng đường, ngọt đến nổi bong bóng.

Bởi vì Tiểu Tuyết phối hợp, cảnh cưỡi ngựa của Thần Hi quay một lần là qua, giành được tràng vỗ tay của cả đoàn phim.

Không chỉ là chuyện mặt mũi, Thần Hi so với nam chính bên cạnh đã ngã ngựa ít nhất hai lần, đơn giản là quá vui vẻ.

Quay xong cảnh hôm nay, Tiểu Tuyết theo nhân viên trường đua ngựa quay về.

Thần Hi kiễng chân, ôm đầu Tiểu Tuyết, ngẩng đầu hôn lên trán nó, nhỏ giọng nói: "Mama sẽ thường xuyên đến thăm con, con phải ngoan nhé ~"

Tình Nhiên lúc đó không có cảnh quay nên đứng cách đó không xa, thấy Thần Hi đang thổ lộ với Tiểu Tuyết liền đi qua.

Cô ấy ngập ngừng đưa tay chạm vào Tiểu Tuyết.

Mặc dù Tiểu Tuyết không phun cô ấy nhưng rõ ràng có chút miễn cưỡng.

Tình Nhiên mỉm cười thu tay lại, cùng Thần Hi vẫy tay tạm biệt Tiểu Tuyết.

"Thần Hi, ngựa này là Lê tổng đưa tới cho cô cưỡi sao?"

Tình Nhiên bỗng nhiên lên tiếng, hai tay nhét trong tay áo trường bào quay người nhìn Thần Hi.

"Cô nói gì?" Thần Hi nghi hoặc quay đầu nhìn cô ấy.

Tình Nhiên cười: "Ngựa đều biết nhận chủ, đặc biệt là ngựa do tư nhân nuôi."

Dù sao cô ấy cũng đã ở trong vòng khá lâu, nhờ đóng phim, sẽ có cơ hội được tiếp xúc với nhiều lĩnh vực, từ đó biết được nhiều thứ.

"Tiểu Tuyết thích cô như vậy, ngoài việc cô xinh đẹp ra, còn có một lý do rất quan trọng..."

Cổ họng Tình Nhiên có chút khô khốc khàn khàn, có chút ý nghĩ không nói ra, tựa hồ vĩnh viễn không cách nào nói ra.

Cô nhìn Thần Hi, cố gắng duy trì vẻ mặt thoải mái, hít một hơi thật sâu, nói hết những lời còn lại.

"Bởi vì trên người của cô có mùi quen thuộc với nó, cho nên nó mới có thể yêu quý cô, vâng lời cô giống như yêu quý vâng lời chủ nhân của nó."

Tiểu Tuyết thích Thần Hi như vậy, điều này chứng minh Thần Hi rất gần gũi với chủ nhân của nó, đến nỗi khắp cơ thể tràn ngập hơi thở của đối phương.

Thần Hi không ngờ tới điều này, cô vẫn thực sự nghĩ rằng Tiểu Tuyết thích cô.

Cảm xúc của Thần Hi xuống thấp trong một giây, sau đó lại lấy lại tinh thần.

Cô mặc kệ, con trai của Lê Chỉ rất thích Mama này của nó!

"Cô với Lê tổng..."

Tình Nhiên khàn giọng hỏi.

Đại tiểu thư Lê gia, chủ tịch hiện tại của Lê thị, một người phụ nữ chưa tới ba mươi tuổi dùng những biện pháp quyết liệt đã đem công ty càng làm càng lớn.

Người như vậy lại có quan hệ với Thần Hi, Tình Nhiên thật sự không ngờ tới.

Kể từ khi bộ phim bắt đầu quay, Lê Chỉ đã đến đoàn phim hai lần, mỗi lần Tình Nhiên đều vì khí thế lớn mạnh cùng tính cách quá lạnh của đối phương mà không dám đi qua chào hỏi.

Cô ấy vừa buồn bã vì thất tình vừa có chút tò mò, mối quan hệ giữa Thần Hi và Lê Chỉ là gì.

Chị em cùng cha khác mẹ? Bạn thân?

Hay là......

Thần Hi cười, thoải mái thừa nhận: "Là bạn gái của nhau."

Tình Nhiên đã chủ động hỏi, Thần Hi cũng không muốn giấu diếm.

Không chỉ bây giờ, mà sau này khi trở thành minh tinh, cô cũng sẽ không cố ý che giấu sự tồn tại của Đại tiểu thư.

Sắc mặt Tình Nhiên trong chốc lát tái nhợt, không ngờ Thần Hi lại có thái độ thẳng thắn, phóng khoáng như vậy: "Cô, cô không phải muốn trở thành minh tinh sao?"

Đối với một nữ minh tinh xinh đẹp như Thần Hi, vừa mới bắt đầu nếu muốn nổi tiếng thì tốt nhất nên duy trì hình tượng độc thân để thu hút người hâm mộ.

Điện thoại của Thần Hi rung lên một tiếng, cô lấy ra nhìn xem, vừa vặn là của Đại tiểu thư nhắn tới.

[Quay phim thuận lợi không? ]

Thần Hi trả lời nàng trước:

[May mà có chị, siêu cấp thuận lợi! /Hôn~]

Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tình Nhiên: "Minh tinh cũng có thể yêu đương mà."

Thần Hi giơ một ngón tay lên đôi môi đỏ mọng, làm động tác "suỵt" với Tình Nhiên, tinh nghịch nháy mắt phải: "Trong đoàn phim, hãy giúp tôi giữ bí mật trước đã nhé."

Thần Hi thích được chú ý, nhưng không phải loại chú ý đó.

Đặc biệt là mối quan hệ này là cô đơn phương quyết định, Đại tiêu thư còn chưa nói đồng ý làm hoà.

Hơn nữa, cho dù Tình Nhiên có nói với người khác rằng Thần Hi và Lê Chỉ là người yêu đoán chừng cũng không có mấy người tin.

Bộ phim này đều do Lê thị đầu tư, nhưng bạn gái Lê tổng lại chỉ diễn một vai phụ nhỏ, điều này có hợp lý không?

Tình Nhiên hoảng hốt gật gật đầu, cô ấy rũ mắt xuống che đi sự mất mắc trong mắt, nhéo ngón tay hít mũi một cái.

"Vậy sau này vẫn có thể làm bạn với cô không?"

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Thần Hi: "Chỉ là bạn thôi."

Tình Nhiên có chút xấu hổ, khẽ nói: "Trong vòng này rất khó để có được những người bạn thực sự. Trước đây tôi rất... rất yêu thích cô, muốn kết bạn với cô."

Có thể thừa nhận điều này ở trước mặt Thần Hi, nói rõ cô ấy bây giờ thực sự không có ý nào khác.

Tình Nhiên còn có thể có ý gì nữa, cô ấy cũng không thể đoạt bạn gái của Lê tổng.

"Ừm, đợi tôi hỏi Đại tiểu thư, ồ là Lê tổng." Thần Hi cười, nhét điện thoại vào túi, "Cô ấy sẽ ghen."

Tình Nhiên đã từng thích mình, nếu không nói một tiếng với Lê Chỉ mà đã coi như bạn bè cũng không hay lắm.

"Ghen?!" Tình Nhiên giống như nghe thấy một từ gì đó rất khủng khϊếp.

Liệu loại chuyện ghen tuông này có xảy ra với một người cao lãnh chi hoa như Lê tổng không?

Tình Nhiên nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng hóng hớt: "Lê tổng cô ấy ở nơi riêng tư là người như thế nào?"

Đại tiểu thư ở nơi riêng tư là người như thế nào à?

Thần Hi bỗng nhiên nghĩ ra rất nhiều hình ảnh.

Có hình ảnh Đại tiểu thư ôm cô và gọi cô là Thiến Thiến khi chị ấy bị bệnh.

Có hình ảnh Đại tiểu thư với đôi tai ửng đỏ muốn mua túi cho cô.

Còn có hình ảnh chị ấy nằm trên giường, má cùng gò má đỏ ửng vì cô.

Thần Hi kết luận: "Là một người đáng yêu."

Cô mỉm cười: "Siêu cấp đáng yêu."

Tình Nhiên nghiêng đầu nhìn Thần Hi, đôi mắt đẹp quyến rũ của đối phương tràn đầy ý cười, sáng rực như pháo hoa đang bùng nổ.

Tiếp theo Tình Nhiên còn có một cảnh đêm, sau khi trò chuyện với cô ấy xong, Thần Hi trực tiếp về nhà Lê.

Trong nhóm Mèo đã gửi tới lời kháng nghị.

[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]

Nhan Đà: Thực sự là con lớn quên nhà mà. /Bố già cay đắng.

Nhan Đà: Tiếu Tiếu, hôm đó chúng ta ăn có phải là tiệc cưới không, ăn xong là gả Thần Hi đi luôn rồi à?

Tiếu Tiếu: Thiến Thiến hôm nay có về không?

Trước kia Thần Hi sẽ không ở lại nhà người kia nhiều ngày liên tiếp. Thường thì ngày hôm sau sẽ trở về để thay quần áo hay gì đó, nhưng bây giờ ngay cả quần áo cũng không cầm, mà trực tiếp ở lại nhà người kia luôn.

[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]

Nhan Đà: Thần Hi, hai ngày nay cậu mặc cái gì vậy?

Thiến Thiến: Tớ thường không mặc, trần trụi.

Nhan Đà: ...Đỉnh, đỉnh. /ngón tay cái

Thần Hi cô còn không trị được Nhan Đà à?

Cô mỉm cười mở cửa, Đại tiểu thư vẫn chưa về, trong nhà chỉ có Quýt nhỏ.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Quýt nhỉ đã sớm ngồi xổm ở cửa kêu meo meo.

Thần Hi cúi người vui vẻ sờ sờ đầu nó, cảm khái không uổng công nuôi dưỡng đứa con này.

Cô vẫn luôn cảm thấy nhà Lê Chỉ quá rộng, quá trống trải, mỗi ngày chị ấy ở nhà một mình sẽ cô đơn biết bao, nếu có một sinh vật sống ở bên cạnh chị thì tốt biết mấy.

Trước đây là Quýt nhỏ, hiện tại là cô và Quýt nhỏ.

Hiện tại nhà của Đại tiểu thư càng ngày càng náo nhiệt.

Thần Hi mua đồ nấu ăn rồi gửi tin nhắn cho Lê Chỉ.

[Hôm nay ăn tôm nõn, Quýt nhỏ đã thèm đến mức kêu meo meo rồi, chừng nào chị về? ]

Lê Chỉ vừa mới họp xong, định sắp xếp nốt công việc rồi về nhà.

[Lập tức. ]

[Chờ chị ~]

Trong mắt Lê Chỉ hiện lên ý cười.

"Tiểu Trương, đóng gói tài liệu gửi cho tôi, tôi về nhà xử lý."

Người lúc đầu nói phải làm thêm giờ đã định tan tầm sớm về nhà ăn cơm.

Tiểu Trương có chút kinh ngạc: "Vậy bữa tối đã đặt cho ngài thì sao?"

Lê Chỉ cầm áo khoác lên: "Anh ăn đi."

Nàng dừng lại một chút, với giọng điệu kín đáo không muốn khoe khoang nhưng lại không nhịn được muốn nói, vô ý tiết lộ: "Ở nhà có người nấu cơm sẵn đang chờ tôi về."

"...Vâng Lê tổng." Tôi cũng đâu có hỏi đâu Lê tổng.

Khi Lê Chỉ về đến nhà, vừa lấy chìa khóa ra, cánh cửa đóng kín trước mặt chợt mở ra một kẽ hở.

Toàn bộ cơ thể của Thần Hi giấu ở sau cửa, chỉ lộ ra cái đầu.

"Về rồi à." Mi mắt Thần Hi cong cong.

Hơi thở của Lê Chỉ trở nên gấp gáp khó hiểu, bàn tay cầm chìa khóa ngập ngừng đút lại túi áo khoác: "Ừm."

Thần Hi mềm giọng hỏi nàng: "Chị muốn ăn cơm trước ——"

Cô mở cửa ra, lúc này Lê Chỉ mới nhìn thấy Thần Hi mặc chiếc áo sơ mi trắng lỏng lẻo, mở hai cúc áo phía trên, mơ hồ để lộ đường sự nghiệp trắng như tuyết.

Trong phòng máy điều hòa đủ dùng, Thần Hi từ trên xuống dưới chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi đó.

Hai người cao gần bằng nhau, áo sơ mi của Lê Chỉ chỉ miễn cưỡng che đến vùng bikini phía dưới của Thần Hi.

Đôi chân dài trắng muốt thẳng tắp dán sát vào nhau đứng thẳng, ngón chân hồng hào không an phận bám chặt vào sàn nhà.

Thần Hi nói xong lời vừa rồi còn chưa nói hết: "Hay là ăn em trước?"

Lê Chỉ đi vào trở tay đóng cửa lại, sợ có người nhìn thấy vẻ ngoài quyến rũ của Thần Hi.

Đôi tai giấu dưới mái tóc nóng bừng, ánh mắt nhịn không được rơi xuống trên người Thần Hi, lại xấu hổ mà rơi vào trong người Thần Hi.

Thần Hi mỉm cười nghiêng đầu chủ động hôn lên môi nàng, sau đó đặt tay Lê Chỉ lên chân cô.

"Đoán có thưởng."

Thần Hi đặt ngón tay lên cổ tay Lê Chỉ, khóe mắt ửng đỏ quyến rũ cong lên đẹp đẽ, giọng nói mơ hồ như móc câu vang lên.

Lê Chỉ nhìn cô, tâm tư không còn ở đây, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi tươi căng mọng đang mở ra khép lại nói gì đó.

Thần Hi hỏi: "Chị đoán xem hôm nay bên trong em mặc gì?"

Cổ họng Lê Chỉ nghẹn lại, hơi thở thở ra điều là hơi nóng.

Mi mắt nàng khẽ động, dùng đầu ngón tay nhéo một góc áo sơ mi của Thần Hi, nhẹ giọng hỏi: "Màu đỏ?"

Thần Hi mỉm cười lắc đầu, nghiêng người thì thầm bên tai nàng.

"Sai rồi, là trống không~"

---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký tình yêu

Vải thiều: Tôi thích cái này //v\