Ai Trong Tu Chân Giới Cũng Lan Truyền Câu Chuyện Của Bọn Ta

Chương 17

Giọng nói kia có chút quen tai. Khê Lan Tẫn theo âm thanh nhìn đến thì thấy đó chính là tử y thiếu niên mới vừa rồi ở bên ngoài nói giúp hắn. Trừ bỏ thiếu niên ra theo sau còn có lác đác vài người, đại khái là đều bị truyền tống đến biển hoa này nên tạm thời kết bạn đồng hành cùng nhau. Trong đó còn có tên tu sĩ mặc sam y hùng hổ dọa người đang nhìn về phía Khê Lan Tẫn và Tạ Thập Đàn.

Hắn nguyên bản cũng không tính là tuấn tú, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lại không tốt, Khê Lan Tẫn liếc nhìn một cái cũng không để tâm đến nữa, cùng tử y thiếu niên vui vẻ chào nhau.

Không biết có phải hắn nhìn nhầm hay không không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy mỗi lần nhìn hắn cùng Tiểu Tạ ánh mắt thiếu niên bất giác sáng lên vài phần còn mang theo kinh hỉ không rõ.

“Hai vị lại gặp nhau rồi, các ngươi động tác cũng thật nhanh. Vừa rồi ở ngoài cửa ta vốn còn muốn hỏi các ngươi có muốn đồng hành cùng ta hay không.”

Khê Lan Tẫn hơi nhướng mi ngạc nhiên. Hắn tu vi không cao, Tiểu Tạ nhìn qua lại giống như một phàm nhân không có linh khí, tu sĩ khác tránh còn không kịp sợ sẽ liên lụy đến bản thân, vậy mà người này lại muốn chủ động tiếp cận?”

Mắt thấy Khê Lan Tẫn cười như không cười, Tử y thiếu niên cũng cảm thấy hành vi của mình thoạt nhìn có điểm khả nghi, gãi gãi đầu: “Tuy nói ra có ra có hơi kì lạ nhưng mà con người của ta rất thích những thứ xinh đẹp dù là người hay là vật cũng vậy, hơn nữa thoạt nhìn hai vị còn có chút quen thuộc, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi.”

Thiếu niên này thẳng thắn vô tư, lời nói vô cùng tự nhiên mà tán thưởng, ngược lại chẳng thấy có chút hèn mọn nào.

Nghe đến đây Khê Lan Tẫn buồn cười nghĩ, ở Tu Chân Giới mà cũng có loại công thức như vậy nữa sao.

Hắn lại đánh giá đối phương thêm vài lần, thiếu niên này nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, ánh mắt long lanh trong suốt, cổ áo hơi lơi ra có chút lỗ mãng, không giống như loại người tâm tư kín đáo.

Thấy Khê Lan Tẫn đánh giá mình thiếu niên cũng rất bằng lòng, nhanh chóng tự báo gia môn: “Tại Hạ Chiết Nhạc Môn Bạch Ngọc Tinh, gia sư Giang Tẩm Nguyệt”

Lời này vừa nói ra, không xa không gần, những tu sĩ ở phía sau sắc mặt nháy mắt trở nên cổ quái, không ngừng liếc trộm qua đây.

Ngay cả khuôn mặt đen như đáy nồi của Vạn Bách cũng sửng sốt một chút liếc mắt nhìn.

Khê Lan Tẫn nhớ rõ tiên sinh kể chuyện ở trà lâu tại Vọng Tinh Thành có từng kể qua, chưởng môn của Chiết Nhạc Môn Giang Tẩm Nguyệt chính là đương kim đại đệ tử của tiên môn đứng đầu Đạm Nguyệt Tông, tiền đồ vô hạn, nghe nói còn có hi vọng trở thành tông chủ đời tiếp theo của Đạm Nguyệt Tông. Cũng không biết lần đó phạm phải lỗi lầm gì năm trăm năm trước phản bội tông môn, tự lập môn hộ. Những mà cho dù như vậy thì có liên quan gì tới Bạch Ngọc Tinh, tại sao ánh mắt của bọn họ nhìn y lại kì quái như vậy?

Hắn muốn quay sang khởi động bách khoa toàn thư Tiểu Tạ, bất quá nhiều người như vậy cũng không tiện, chỉ đành đem lời muốn hỏi nuốt trở về. Liếc mắt nhìn về những tu sĩ phía sau thiếu niên: “Bạch đạo hữu, tại hạ họ Đàm……Bọn họ đi cùng ngươi sao?”

Bạch Ngọc Tinh biết hắn đang hỏi cái gì, thần thái hào hứng nhất thời suy sụp xuống.

“Chúng ta là tại đây gặp được, biển bách hoa này hình như có mê trận, bất luận là đi về phương hướng nào cũng đều sẽ bất tri bất giác quay trở về chỗ cũ, vô cùng cổ quái”

Vốn khi gặp lại nhau, Vạn Bách không vui xoay người bước đi. Nhưng rõ ràng là Vạn Bách đi về phía Tây, Bạch Ngọc Tinh bọn họ đi về phía Bắc, vậy mà chẳng hiểu ra sao cuối cùng vẫn gặp lại.

Quả thật giống như gặp phải quỷ đả tường. Người nào có thể bấm ngón tay liền bấm ngón tay người nào có thể dùng la bàn cũng dùng qua la bàn, còn có xem tinh đồ thi triển tất cả những thần thông có thể vậy mà đều trở nên mất linh.

Bạch Ngọc Tinh sơ lược kể lại mọi chuyện, sắc mặt lại càng suy sụp hơn, ẩn ẩn còn có chút bi thương: “Ta lừa gạt sư tôn, sư huynh cùng ca ca lén chạy tới đây, vạn nhất nếu chết ở trong này, bọn họ biết đi đâu nhặt xác cho ta đây…”

“……”

Khê Lan Tẫn an ủi: “Tiểu bằng hữu à ngươi còn trẻ không nên suy nghĩ bi quan như vậy”

Bạch Ngọc Tinh nói xong bi thương lau nước mắt cũng không quên cãi lại: “Ta và ngươi bằng tuổi nhau”

Khê Lan Tẫn không tiện nói rằng linh hồn của mình đã trưởng thành, chỉ đành vờ như không nghe thấy: “Mới vừa rồi Tiểu Tạ cũng đã tính qua, nơi này không thể đi ra, chỉ có thể đi sâu vào phía trung tâm mới có phương pháp hóa giải, ngươi đi cùng với chúng ta không? Tiểu Tạ chính là người đang đứng ở bên cạnh ta”

Hai người thoạt nhìn không đáng tin gậy trong mắt người khác này đối với Bạch Ngọc Tinh lại cảm thấy vô cùng đáng tin, trực giác nhạy bén của người tu tiên không ngừng mách bảo khiến hắn theo bản tâm vội vàng gật đầu đồng ý: “Được được”

Những người khác cũng bắt đầu đánh giá, bọn họ đương nhiên cũng nghe qua danh tiếng của Bạch Ngọc Tinh ở Chiết Nhạc Môn, năm mười bảy tuổi liền là trúc cơ đỉnh phong, còn có triển vọng trong ba năm sẽ kết thành kim đan cho nên mới tự phát đi theo Bạch Ngọc Tinh.

Hiện tại y lại muốn dẫn theo hai tên này đi cùng? Trong bí cảnh nguy hiểm đến bản thân còn lo chưa xong bây giờ lại có thêm một Luyện Khí Kỳ cùng một tên phàm nhân đi theo đây không phải là tự gây trở ngại cho bản thân mình?

Vạn Bách khoanh tay cười lạnh một tiếng: “ Ta thấy một đám tu sĩ còn vô pháp tính ra huyền cơ, vậy mà lời nói của một tên phàm nhân Bạch đạo hữu lại nguyện ý tin sao”

Mới vừa rồi bên ngoài Bạch Ngọc Tinh nhìn hắn liền không vừa mắt, hắn nói: “Ngươi có tin hay không liên quan gì đến ta? Đi thôi, các vị bảo trọng”

“……” Vạn Bách.

Mọi người trơ mắt nhìn Bạch Ngọc Tinh thế mà thật sự cùng một tên luyện khí kỳ và một tên phàm nhân kia đi rồi.

Sau khi đứng tại chỗ rối rắm thật lâu, cuối cùng cũng mặc kệ đuổi theo. Tất cả bọn họ đều đã thử qua rất nhiều phương pháp những vẫn vô dụng, còn không bằng đi theo người có tu vi cao nhất, ít nhiều gì cũng có chút đảm bảo. Bạch Ngọc Tinh không lẽ thấy chết không cứu?

Khê Lan Tẫn coi như không thấy đám người ở đằng sau, thừa dịp Bạch Ngọc Tinh xung phong nhận việc đi trước mở đường, hắn cố bước chậm lại kéo kéo sợi dây thừng buộc giữa hắn và Tạ Thập Đàn, đè thấp âm thanh đủ để hai người nghe: “Tiểu Tạ, Tiểu Tạ, Chiết Nhạc Môn thanh danh rất kém sao, tại sao ánh mắt của bọn họ nhìn y lại cổ quái như vậy?”

Tạ Thập Đàn trầm mặc một lát mới đáp: “Chiết Nhạc Môn cùng Đạm Nguyệt Tông chất chứa rất nhiều ân oán”

Giang Tẩm Nguyệt tự lập môn hộ bất quá chỉ mới năm trăm năm đã có thể phát triển xứng ngang với Đạm Nguyệt Tông. Đạm Nguyệt Tông đương nhiên bất mãn, mặt trên là nhóm sư trưởng bất mãn phía dưới đệ tử đương nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, cảm thấy Chiết Nhạc Môn sáng lập là lấy trộm công pháp của Đạm Nguyệt Tông cho nên đều gọi đệ tử của Chiết Nhạc Môn là đồ ăn cắp.

Đệ tự của Chiết Nhạc Môn cũng không cam tâm nhà mình bị nói xấu như vậy. Hai phái cứ như thế không ngừng xung đột, nếu đệ tử trẻ tuổi hai tông ra bên ngoài lịch lãm chạm mặt nhau liền không thể thiếu một hồi ẩu đả.

Tuy Chiết Nhạc Môn đệ tử không nhiều nhưng tu vi lại không hề thua kém, nhiều năm trôi qua song phương cũng là có thắng có bại, cố gắng đè áp đối phương một đầu. Cứ như vậy suốt năm trăm năm không biết mệt.

Khê Lan Tẫn chợt nhận ra: “Đây không phải quan hệ cạnh tranh à?”

Những tu sĩ kia ở bên ngồi hóng chuyện đột nhiên nhìn thấy người thật phản ứng như vậy cũng rất bình thường.

Suy nghĩ một chút trong đầu hắn bỗng dưng nãy ra một ý nghĩ, liền nhỏ giọng hỏi: “Vậy ngươi có biết Tạ Tiên Tôn cùng sư huynh hắn có quan hệ gì không?”

Tạ Thập Đàn không có cảm giác gì nói: “Bình Thường”

Bình thường? Là bình thường như thế nào?

Khê Lan Tẫn sờ sờ càm cảm thấy từ “bình thường” này có rất nhiều ý nghĩa, tỷ như cũng không giống như sinh tử đại cừu nhưng quan hệ cũng không thể nói rõ ràng được. Hơn nữa hai tiên môn này mâu thuẫn sâu như vậy chắc chắn cũng không thường xuyên qua lại.

Vạn nhất Vọng Sinh Tiên Tôn biết được hắn mượn dùng danh tiếng của chính mình muốn tìm hắn gây phiền toái, Chiết Nhạc Môn không phải là một nơi ẩn thân rất tốt sao? Đến lúc đó có thể mang theo Tiểu Tạ trốn qua?

Khê Lan Tẫn ngay lập tức trong lòng bắt đầu tính toán.

Tạ Thập Đàn: “Thế nào?”

“Tiểu Tạ” Khê Lan Tẫn đề thấp âm thanh: “Chúng ta có đường lui rồi!”

Tạ Thập Đàn: “?”

Bầu trời trong bí cảnh là một mảnh hỗn độn, ánh sáng không rõ ràng cũng không phân biệt được đã là ban ngày hay là đến đêm. Nhưng Khê Lan Tẫn lại biết, mỗi khi trời tối Hàn hoa trong đan điền hắn sẽ không ngừng nhảy nhót sinh trưởng.

Hắn dừng bước, mặt không đổi sắc nói: “Ta mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi”

Tu sĩ Trúc cơ cũng sẽ mệt mỏi. Trên thực tế ngoại trừ Khê Lan Tẫn cùng Tạ Thập Đàn ra bọn họ cũng đều đã mệt đến rã rời, chỉ là hai người “Yếu nhất” ở đây vẫn chưa lên tiếng nên bọn họ cũng không tiện dừng chân.

Bạch Ngọc Tinh giống như được đại xá, không hề chú ý hình tượng, đặt mông ngồi xuống hô: “Đàm huynh a Đàm huynh sao ngươi cùng vị tiểu bằng hữu này so với ta còn đi nhanh hơn như vậy chứ, đúng là mệt chết đi được”

Khê Lan Tẫn đầu ngón tay đã cứng ngắc, người cũng bắt đầu lạnh đến phát run, mím môi nhíu mày ý thức đã không còn tỉnh táo cũng không có trả lời hắn.

Tại nơi cách bọn họ mười bước chân, đám tu sĩ thấy ba người bọn dừng bước liền thở phào nhẹ nhõm. Sau khi bố trí xong trận pháp xung quanh cũng nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cánh môi Khê Lan Tẫn càng mím càng chặt, trên người từng trận Hàn ý tỏa ra làm cho hắn có ảo giác thân thể giống như bị chôn vùi trong băng tuyết, cũng không biết có phải bởi vì đi vào bí cảnh hay không mà Hàn Hoa đêm nay phá lệ quấy nhiễu đến lợi hại. Trong cơ thể hắn lưu thông tựa hồ cũng không còn là máu nữa mà là nước dưới đáy băng hồ rét đậm khi đông đến.

Hắn gian nan lấy một kiện áo chàng ngoài thật dày ra phủ lên trên người nhưng vẫn rất lạnh, liếc mắt nhìn Tạ Thập Đàn yên lặng lấy ra thêm vài món nữa, miễn cho bản thân cuồng tính đại phát, ở trước mặt mọi người đánh ngã Tiểu Tạ, bại hoại thanh danh trong sạch của người ta.

Tạ Thập Đàn chú ý đến hắn đêm nay phản ứng phá lệ mãnh liệt, mi tâm hơi nhíu lại, đưa tay về phía hắn, cuối đầu nói: “Cầm lấy tay ta”

Ngón tay thon dày như bạch ngọc đưa tới làm khê Lan Tẫn nhất thời hoảng hốt rất muốn chạm vào nhưng…Sẽ nghiện. Sau một lát hoảng hốt, Khê Lan Tẫn cũng lấy lại tinh thần hung hăng cắn mạnh vào đầu lưỡi gọi về lí trí đang dần phiêu xa.

Hắn run rẩy lắc đầu không muốn nhìn thấy Tiểu Tạ nữa, âm thanh lại mang theo tiếng nức nở: “Không cần đâu” liền chậm rãi quay lưng lại, rưng rưng cách xa Tạ Thập Đàn một chút.

Bàn tay Tạ Thập Đàn vẫn còn giơ ra giữa không trung, con ngươi dưới lớp vải lụa đã sớm trở nên lạnh lùng, muốn đem Khê Lan Tẫn kéo trở về. Tuyết Ngưng Châu nơi cổ tay phát ra Hàn khí lạnh đến thấu xương giống như đang nhắc nhở chủ nhân chú ý nỗi lòng.

Tạm dừng một lát Tạ Thập Đàn vẫn là chậm rãi thu lại bàn tay. Khê Lan Tẫn không muốn chạm vào làn da ấm ấp có thể gây nghiện này.

Động tĩnh bên này cũng đã hấp dẫn đến sự chú ý của Bạch Ngọc Tinh. Hắn nhìn Khê Lan Tẫn tự bọc bản thân thành một cuộn dày như nem rán, sắc mặt lại trắng đến dọa người, đôi môi phiếm xanh đến kỳ quái thì hoảng sợ: “Đàm huynh ngươi sao vậy?”

Quấn nhiều lớp quần áo như vậy tựa hồ cũng chỉ có tác dụng tâm lí, trên người hắn vẫn lạnh như băng. Khê Lan Tẫn hình như cũng không nghe rõ ràng Bạch Ngọc Tinh đang nói gì, ánh mắt đã có chút dại ra.

Bạch Ngọc Tinh lại càng thêm sợ hãi, sau một lúc hoảng hốt đột nhiên nhớ ra cái gì đó luống cuống tay chân vội vàng từ trong túi trữ vật lấy ra một hạt châu đỏ rực đưa cho Khê Lan Tẫn.

“Đây là hạt châu được luyện hóa từ Viêm Kim Điệp cầm nó sẽ giúp ngươi ấm hơn, mau, thử xem”

Hạt châu được nhét vào trong tay vẫn lạnh lẽo như trước, tựa như đang cầm một quả cầu tuyết. Dựa vào ngoại vật đều vô dụng, hắn chỉ có thể dựa vào nam nhân.

Khê Lan Tẫn chua xót đem hạt châu trả lại, đau đớn kịch liệt bủa vây: “Cảm ơn ngươi, nhưng thứ này vô dụng với ta”

Bạch Ngọc Tinh gãi gãi má: “Ngươi làm sao vậy? Không phải lúc nãy vẫn còn rất tốt sao?”

Khê Lan Tẫn không muốn nói ra chuyện của Hàn Băng Phách Hoa, nghĩ đến kế hoạch tương lai tị nạn tại Chiết Nhạc Môn, cứng rắn chống đỡ tinh thần đứng lên cùng Bạch Ngọc Tinh nói vài câu tán gẫu, Bạch Ngọc Tinh ngược lại mười phần nhiệt tình, giúp Khê Lan Tẫn dời đi lực chú ý.

Bạch Ngọc Tinh thuận miệng đem chuyện của Chiết Nhạc Môn ra kể, không hề phát hiện bản thân mình đang bị lừa còn thay sư môn bất bình: “Đều là nói nhảm, công pháp mà sư tôn ta giảng dạy đều là do ngài ấy tự nghĩ ra cùng kết hợp với tàn quyển thượng cổ, nào có quan hệ gì đến Đạm Nguyệt Tông”

Khê Lan Tẫn không có khí lực nói nhiều chỉ có thể ở một bên tâng bốc: “Đúng vậy, đám người Đạm Nguyệt Tông đều là một lũ thối tha”

Vậy mà sắc mặt của Bạch Ngọc Tinh lập tức thay đổi, bất mãn nói: “Sao ngươi lại nói như vậy!”

“?” Khê Lan Tẫn. Không phải ta chỉ hùa theo ngươi à.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu sau Bạch Ngọc Tinh mới giống như bừng tỉnh đại ngộ: “Nga, thì ra là ngươi không biết, ta cứ tưởng mọi người ai ai cũng biết ta có một vị ca ca sinh đôi. Hắn là đệ tử của Đạm Nguyệt Tông còn ta là đệ tử của Chiết Nhạc Môn.

Khê Lan Tẫn: “...” Huynh đệ các ngươi cũng rất biết cách chơi ha, ai vào nhà nấy.

Bạch Ngọc Tinh lo lắng Khê Lan Tẫn cho rằng người của Đạm Nguyệt Tông đều không phải hạng tốt lành gì liền hạ giọng thì thầm cùng hắn: “Kỳ thật thỉnh thoảng ta sẽ đến Đạm Nguyệt Tông tìm ca ca chơi, ngẫu nhiên còn cùng hắn trao đổi thân phận cũng không bị ai phát hiện. Đẹ tử của Đạm Nguyệt Tông ta quen biết rất nhiều tuy rằng cũng có một vài người rất đáng ghét thế nhưng phần lớn bọn họ đều là người tốt”

Nghe đến câu này Khê Lan Tẫn trong đầu ‘đinh’ một tiếng, như khởi tử hồi sinh, lên tinh thần hỏi: “Ý của ngươi là ngươi hiểu rất rõ về Đạm Nguyệt Tông?”

Bạch Ngọc Tinh kiêu ngạo gật đầu.

Khê Lan Tẫn không dám tiết lộ bản thân không phải là nguyên chủ, dựa sát vào người Bạch Ngọc Tinh dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe thấy hỏi: “Vậy người có biết vị tiểu cô nương nào ở Đạm Nguyệt Tông gọi là tạ Khanh Khanh không?”

Bạch Ngọc Tinh cố gắng suy nghĩ một hồi lâu, nhìn vào ánh mắt đầy chờ mong của Khê Lan Tẫn tiếc nối lắc đầu: “Ca ca buổi sáng thỉnh thoảng thay mặt trưởng lão điểm danh, lúc trao đổi danh tính, ta cũng giúp hắn điểm danh qua một lần, trong danh sách đệ tử của Đạm Nguyệt Tông không hề có cái tên này.”

Không có sao? Khê Lan Tẫn nghe vậy thì thất vọng.

Sao lại như vậy? Trong giấc mộng mơ hồ đó Tạ Khanh Khanh rõ ràng rất lợi hại không phải đệ tử ngoại môn của Đạm Nguyệt Tông cũng phải? Thật vất vả mới gặp được người hiểu rõ nội tình của Đạm Nguyệt Tông, Khê Lan Tẫn không cam lòng muốn tiếp tục hỏi, đang nhích lại gần để dễ dàng thì thầm hơn thì trên cổ tay truyền đến một cỗ lực mạnh.

Khê Lan Tẫn còn mơ hồ đã bị cổ lực kia kéo lại vị trí ban đầu, quay đầu ngây ngốc hỏi: “Tiểu Tạ”

Tạ Thập Đàn mặt không chút thay đổi buông sợi dây thừng buộc trên tay ra.

“Ngươi và hắn đang nói chuyện gì”

Lúc nãy không sợ bị nghiện à? Bây giờ lại trò chuyện?

Khê Lan Tẫn đầu óc đã bị Hàn Hoa làm cho đông cứng, không còn linh hoạt nghe vậy thì trả lời: “Tán gẫu cô nương”

Không khí chung quanh trong nháy mắt lạnh đi vài phần.